Sau đó Viên Thế Kiệt vào phòng, nói với cô ta là không được nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu không chú trên người cô ta sẽ phát tác, khiến cò ta sống không bằng chết. Anh ta còn uy hiếp của người nhà của cô ta nữa.
Bọn họ còn giết chết Cù Hạo Dân trước mặt cô ta.
Cò ta trơ mắt nhìn thấy Cù Hạo Dân run rẩy trên mặt đất, thân thể chậm rãi héo rút, cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương.
“Thật là đáng sợ!”
Nói đến cái chết của Cù Hạo Dân, cả người Vương Vãn Tĩnh run rẩy, điên cuồng túm lấy tóc mình.
Hình ảnh này đã đánh sâu vào tâm lý của cò ta.
“Bọn họ thả cò trở về, hẳn là có nhiệm vụ cho cô đúng không?”, Từ Hiểu Bắc hỏi.
Vương Văn Tĩnh lại lắc đầu: “Bọn họ chưa nói muốn em làm cái gì, còn bảo em quay về trường học”.
Từ Hiểu Bắc cảm thấy rất kỳ quái, Cù Hạo Dân bị giết chết một cách dễ dàng, tha mạng cho Vương Văn Tĩnh làm gì? Hay là bởi vì trông cô ta xinh đẹp? Nhưng lấy thân phận của Viên Thế Kiệt, muốn phụ nữ thế nào chẳng có, đám mỹ nữ muốn đi theo anh ta còn có thể xếp hàng đến tận thành phố Hoà.
“Chắc hẳn nhiệm vụ của cô ta là tỏi”, Lý Dục Thần bổng nhiên nói.
“Anh?”, Từ Hiểu Bắc khó hiểu.
Lý Dục Thần nói: “Trên mạng có bài đăng nói xấu Mộng Đình và nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ bị điều tra ra rất nhanh. Chẳng qua Viên Thế Kiệt cũng không nghĩ được Từ thiếu lại hành động nhanh như vậy. Chuyện này, tôi phải cảm ơn anh. Trở về nói cho bố anh biết, tôi nợ nhà họ Từ anh một nhân tình”.
Từ Hiểu Bắc nghe vậy thì chỉ cảm thấy như nở hoa trong bụng.
Gã đã nghe được về sự lợi hại của Lý Dục Thần từ chỗ Từ Thông, cũng nghĩ mà sợ, nếu không phải bố mình tới đúng lúc, thật sự không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Cũng may là trong cái rủi có cái may, Từ Thông còn kéo gần quan hệ với Lý Dục Thần.
Chính là Từ Thòng vẫn nhớ mãi không quên, lúc ba tỉnh tụ hội, rõ ràng Từ Thông là người thứ nhất đưa ra khẩu hiệu lấy cậu Lý làm vua, lại bị nhà họ Tiêu thành phố Tuyên và thành nhà họ Thấm thành phô’ Cô cướp mất nổi bật.
Tiêu Thập Nương mời Lý Dục Thần đến thành phố Tuyên, mà nhà họ Thẩm lại lấy ra Thiên Lòi Phủ coi như một món quà lớn, trực tiếp khiến Lý Dục Thần nói ra bất cứ lúc nào, nhà họ Thẩm đều có thể yêu cầu Lý Dục Thần làm một chuyện.
Hôm nay Từ Hiểu Bắc để Lý Dục Thần nợ nhà họ Từ một nhân tình, nếu để Từ Thông biết không phải sẽ tức chết sao!
“Cậu Lý, anh khách sáo quá, đây là điều tôi phải làm mà”.
Lý Dục Thần gật đầu, tiếp tục nói: “Vương Văn Tĩnh chỉ là người phàm, căn bản không cần hạ ma chú cho cô ta, Viên Thế Kiệt muốn đối phó với cô ta sẽ có rất nhiều biện pháp. Ma chú trên người cô ta là muốn để cho tôi nhìn thấy. Bọn họ muốn lấy cái này để thử tôi, xem tôi có thế phá giải được hay không”.
“Thì ra là thế’, Từ Hiểu Bắc lập tức hiểu ra.
“Tôi vốn muốn đi tìm anh ta tính sổ, nếu anh ta vội vã muốn chết như thế, còn cấu kết với ma đạo, tôi sẽ thanh toàn cho anh ta”, Lý Dục Thần nói, “Hiểu Bắc, anh có biết địa chỉ nhà họ Viên không?”
Từ Hiểu Bắc lập tức nói: “Tôi sẽ đi tra giúp anh”.
“Được, tôi đi trước một bước, anh tra được thì gửi vị trí cho tôi”.
Lý Dục Thần biết, lấy quan hệ của Từ Hiểu Bắc, muốn điều tra địa chỉ của thế gia giàu có này chắc chắn sẽ chính xác hơn anh.
“Nên xử lý cô ta như thế nào đây?”, Từ Hiểu Bẳc chỉ vào Vương Văn Tĩnh hỏi.
“Anh xem mà làm đi”, Lý Dục Thần nói.
Vương Văn Tĩnh bị Thiên Ma Tâm Âm ảnh hưởng, lại bị ma nhân xâm phạm, tâm hồn đã bị tốn thương, rất nhanh sẽ bị bệnh nặng, có thể chống đỡ được không thì chỉ có thể xem số phận của cô ta thôi.
Đương nhiên là Lý Dục Thần có biện pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng anh không có nghĩa vụ làm như vậy.
Về phần Từ Hiểu Bắc sẽ làm như thế nào, Lý Dục Thần cũng không quan tâm.
Rời khỏi Hương Nhã Uyển không lâu, Lý Dục Thần đã nhận được định vị biệt thự nhà họ Viên mà Từ Hiểu Bắc gửi tới, còn nói qua về bố cục bẽn trong, ví dụ nhưtoà nhà nào là chỗ ở của Viên Thọ Sơn, Viên Thế Kiệt thì ở toà nhà nào.
Sợ rằng chỉ có loại gia tộc như nhà họ Từ mới có thế lấy được loại tư liệu này thòi.
“Nhặt ve chai? Nói lung tung! Lúc nhà họ Lý cường thịnh, mười nhà họ Viên của cậu cũng không đủ lọt vào mắt người ta đâu!”