Lý Dục Thần thu lại kim quang, vung tay nổi lên trận gió mát.
Âm hồn tiêu tán, trong sân viện sáng trong trở lại.
Nghiêm Cấn xông lên, cởi trói giúp bố mẹ và em gái của cậu ta.
Cà nhà mừng mừng tủi tủi sụt sùi như gặp nhau trong mộng.
Còn có Nghiêm Sĩ Khâm, con trai cả của Nghiêm Công Nghiệp, cũng là chồng của Hầu Thái Phương, cũng bị trói bắt.
Lâm Vân đang định đi cởi trói cho bác cá, bỗng nghe Nghiêm Công Nghiệp quát nói: “Mặc kệ nó!”
Lâm Vân ngẩn người, liền dừng tay.
“Bố!”, Nghiêm Sĩ Khâm quỳ dưới đất gọi.
“Hừ, tao không có thằng con như mày!”, Nghiêm Công Nghiệp tức giận nói.
“BỐ à! Đều là con đàn bà thối đó ép con! Bố, bố tha thứ cho con đi!”, Nghiêm Sĩ Khâm khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, thấy Nghiêm Công Nghiệp vẫn luôn nghiêm mặt, quỳ xuống bò về phía Nghiêm Tuệ Mân: “Tuệ Mẩn, cô nói giúp anh đi, Tuệ Mẫn, cô biết đây, đều là người nhà họ Hầu làm, anh không biết họ muốn hại bố chúng ta!”
Nghiêm Tuệ Mằn lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Từ ngày anh đuổi bố và em ra khỏi nhà, thì đã không còn là anh cà của em nữa. Anh cà của em đã chết rồi!”
Nghiêm Sĩ Khâm lại bò đến vợ chồng Nghiêm Tư Tê, cầu xin nói: “Em trai, em dâu, hai người nói giúp anh đi, chúng ta là anh em ruột mà!”
Nghiêm Tư Tê lắc đầu thở dài: “Em cũng là đứa con bất hiếu, đâu có tư cách nói giúp anh”.
Ông ta quay đầu nhìn sang con trai của mình, vé mặt vui mừng xoa đầu Nghiêm Cẩn: “Cũng may có Nghiêm cẩn và Lâm Vân, nếu không phái có chúng, thực sự để anh và độc phụ đó hại chết bố chúng ta, em cũng chì có thế đi chết thôi”.
“BỐ!”, Nghiêm cấn kêu một tiếng, muốn an ủi bố mình mấy câu.
Nghiêm Tư Tê ngăn cậu ta, nói: “Con trai, con không cần an ủi bố. Luận hiếu nghĩa, luận trách nhiệm, luận dũng khí, luận năng lực, bố đều không bằng con. Con còn có thế gọi bố một tiếng bố, bố đã rất vui fôi”.
Nghiêm Công Nghiệp gật đầu nói: “Hiếm khi con còn có thế nói ra những lời như vậy. Con cũng không cần áy náy, tình thế lúc đó, sáng suốt báo vệ mình, là lựa chọn tốt nhất của con fôi. Nhưng tính cách của con thực sự quá nhu nhược, không làm được việc lớn, vị trí gia chủ nhà họ Nghiêm, con không thích hợp”.
Nghiêm Tư Tê cúi đầu.
Nghiêm Sĩ Khâm lại mừng thầm trong lòng, Nghiêm Công Nghiệp chỉ có hai con trai, Nghiêm Tư Tê đã không thích hợp kế thừa vị trí gia chủ, vậy chì còn lại một con cả là ông ta.
“Bố!”, Nghiêm Sĩ Khâm quỳ xuống ngấng đầu nói: “Bố yên tâm, con nhất định tận tâm tận lực, đế nhà họ Nghiêm hưng thịnh muôn đời!”
“Mày?”, Nghiêm Công Nghiệp cười lạnh lùng nói: “Mày thì thôi đi”.
“Nhưng bố à, vừa nãy bố đã nói, chú hai không thích hợp làm gia chủ mà?”
“Thằng hai không thích hợp, mày cũng đừng hòng! Hôm nay, ở đây, trước mặt Tuệ Mần, Lâm Vân và cậu Lý, tôi chỉ định Nghiêm Cấn làm người kế nhiệm. Đợi sau khi tôi trăm tuổi, cái nhà này giao cho Nghiêm Cẩn”.
Ngoại trừ Lý Dục Thần và Lâm Vân, những người khác đều ngẩn người.
Không ai ngờ rằng Nghiêm Công Nghiệp lại đột ngột chỉ định cho Nghiêm Cẩn làm gia chủ tương lai.
“BỐ, Nghiêm Cấn còn nhỏ, còn đang học cấp ba!”, Nghiêm Sĩ Khâm nói: “Bố không chọn con, cũng nên chọn Lập Nguyên chứ!”
Nghiêm Lập Nguyên là con trai của Nghiêm Sí Khâm và vợ cũ, cũng là cháu cả của Nghiêm Công Nghiệp. Từ khi vợ cũ của Nghiêm Sĩ Khâm qua đời, rồi cưới Hầu Thái Phương, Nghiêm Lập Nguyên được đưa ra nước ngoài du học.
“Hừ! Mày còn có mặt mũi nói! Nếu không phải là mày, Lập Nguyên sẽ ra nước ngoài, nhiều năm như vậy cũng không gọi điện về nhà sao?”, Nghiêm Công Nghiệp tức giận nói: “Được rồi, chuyện này, quyết định vậy đi”.
Nghiêm Công Nghiệp nói xong, liền làm tư thế xin mời, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, chúng ta vào nhà ngồi đi”.
Nghiêm Tuệ Mần nhìn xác khô khắp đất một cái, vừa nãy vì căng thẳng, không cảm thấy gì, lúc này lại buồn nôn, nhớ lại cánh tượng vừa nãy, càng sợ hãi, nói:
“BỐ à, chúng ta v‘ê quê thì hơn, đợi một thời gian, ám khí xui xẻo ở đây tan hết rồi lại về”.
Nghiêm Công Nghiệp gật đầu nói: “Cũng được”.
Bèn nói với Nghiêm Tư Tê: “ở đây giao cho con đấy, bố về quê ở hai ngày”.
Óng ta vốn muốn bái biến thiên sư Trương Tích Khôn, nhưng được báo là Trương thiên sư đang bế quan, không gặp người ngoài.