Chương 485:
Từ trấn Lâm Hoang về phía Nam, toàn bộ là dãy núi mênh mòng, chỉ có con (Tường nhỏ mà các (Tời thợ săn và người hái thuốc từng đi mới có thể vào núi.
Nhân viên của cửa hàng thố sản vùng núi vội vàng đi trên đường núi tối đen.
Tốc độ của hắn nhanh hơn người bình thường mấy lần, nhìn được ra, là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, chắng trách không hề nao núng trước tiếng sói hú thấp thoáng phía xa.
Nhưng, không biết làm sao, hắn đột nhiên thụp một cái trượt ngã xuống đất, bất động.
Trên một núi nhỏ phía không xa, Mộc đường chủ kỉnh hồn bạt vía nhìn cảnh này.
Ông ta nghĩ đến lúc tên nhân viên rời đi, Lý Dục Thần vồ lên lưng tên nhân viên.
“Đi thôi”.
Mộc đường chủ nghe thấy giọng của Lý Dục Thần, giật mình ớn lạnh.
Sau đó, một luồng kim quang bao bọc lấy ông ta.
Cơ thể của óng ta bay lên, dàn sao lấp lánh trên đỉnh đầu, bóng núi mờ ảo
nhanh chóng lùi lại dưới chân.
Rất nhanh, họ đã đáp xuống một đỉnh núi.
“Có phải ngọn núi đó không?”, Lý Dục Thần chỉ vào một làn tuyết tráng lấp lánh dưới ánh sao phía trước hỏi.
Mộc đường chủ phân biệt kỹ phương hướng một lúc, nói: “Đúng thế, đó chính là Âm Sơn”.
“Tôi nghe nói có hai ngọn Âm Sơn, ông chắc chắn là ngọn núi đó chứ?”
“Đúng thế, đó chính là Âm Sơn. Một ngọn núi khác mà cậu nói, có lẽ là Tiếu Âm Sơn phải không?”, Mộc đường chủ nói: “Thực ra Tiểu Âm Sơn trước đây không gọi là Âm Sơn, ở đó có Bách Hoa Cốc, trong Bách Hoa Cốc có một đám phụ nữ, chuyên đối đau với phái Âm Sơn chúng tôi”.
“ô? Còn có người đối đâu với phái Âm Sơn các ông? Các ông vần nhịn được?”
“Mấy cô gái đó không dễ chọc vào lắm. Đại hộ pháp và đại trưởng lão đều qua đó, nhưng hình như cũng không thế làm gì được họ”.
Lý Dục Thần không hỏi nhiều nữa, kẹp lấy Mộc đường chủ, bay về hướng Âm
Sơn.
Âm Sơn rất lớn, độ cao so với mặt biến cũng rất cao, suốt năm đỉnh núi tích tuyết không tan.
Theo chỉ dẫn của Mộc đường chủ, Lý Dục Thần tìm được vị trí tông môn của phái Âm Sơn.
Là một tông môn truyền thừa lâu đời, đương nhiên có đại trận hộ sơn.
Đế không đánh rắn động cỏ, đề phòng Thiệu Cư ông nhặn được tin tức mà bỏ chạy, anh quyết định về trấn Lâm Hoang trước, giải quyết Thiệu Cư ông, sau khi cứu Nghiêm cấn, rồi tiêu diệt phái Âm Sơn.
Vì vậy, anh đưa Mộc đường chủ v‘ê lại cửa hàng thổ sản vùng núi của trấn Lâm Hoang.
“Ông triệu tập hết đệ tử Âm Sơn dưới núi đến, nói là dại trưởng lão mở tiệc tấy trần”.
Sau khi Lý Dục Thằn bàn giao xong, tạm thời rời khỏi trốn đi.
Mộc đường chủ cùng Lý Dục Thằn bay qua bay lại, chóng mặt hoa mắt, đã không biết mình là ai nữa, cũng không biết mình ở đâu.
Cho dù không nhìn thấy Lý Dục Thân,
ông ta cung vần làm theo mệnh lệnh của Lý Dục Thần.
Sáng sớm, đệ tử Âm Sơn trên trấn Lâm Hoang đều đến đông đủ.
Ngoại trừ ba người đã chết, còn có mấy người ra ngoài làm việc, tổng cộng mười chín người.
Bọn họ nhiệt tình thân thiết mong ngóng chờ đợi đại trưởng lão đến.
Thực ra lúc này, Mộc đường chủ có cơ hội truyền tin ra ngoài.
Ông ta do dự trong lòng rất lâu, cuối cùng vần quyết định không làm gì cả.
Ông ta cảm thấy, khỉ sự việc vượt qua sự kiểm soát của mình, thay vì mạo hiểm, chi bằng thận trọng một chút.
Sống chết có số, coi như mò cá đi, ở tuối này, ai không mò cá chứ.
Ông ta không biết rằng chính sự thận trọng của óng ta đã cứu mạng ông ta.
Nếu không, bây giờ ông ta đã chết rồi.
Khi trời sáng, Thiệu Cư ông quay về, đi theo bên cạnh ông ta là Nghiêm cấn.
Họ vào sân viện của cửa hàng thố sản vùng núi, người bên trong đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh đại trưởng lão về
núi!”
Thiệu Cư Ông đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Sao các người đều ở đầy?”
Mộc đường chủ nói: “Đại trưởng lão vất vả rồi, chúng tòi mở tiệc tấy trần cho ông”.
Thiệu Cư Ông vốn có tính đa nghi liền cảnh giác, nói: “Mở tiệc tiếp đã thì miễn đi, mấy hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”
Mộc đường chủ nói: “Thưa đại trưởng lão, không có chuyện gì”.
Thiệu Cư Ông đột nhiên bóp chặt cố họng của Mộc đường chủ: “ông đang nói dối!”
Khuôn mặt Mộc đường chủ đỏ bừng, giãy dụa nói: “Không, không có!”
“Hừ! Lúc tôi vừa đến, nhìn thấy khu nhà của nhà họ Diệp đã sập đố, là đường chủ ngoại đường, nếu ông không biết, thì đó là thất trách, nếu ồng biết mà không nói, thì là có dụng tâm khác!”
Thiệu Cư Ông bóp thật chặt, Mộc đường chủ trợn trừng mắt, khuôn mặt thành màu gan heo, không thốt ra lời.
“Thả ông ta ra!”, từ bên ngoài vang lên một giọng nói.
Cánh cống của cửa hàng mở ra, một người thanh niên xuất hiện ở cửa.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào sân viện, dát lên người thanh niên một lớp ánh sáng màu vàng.
Nghiêm cẩn kích động gọi: “Anh rể!”
Thiệu Cư Ông cau mày, hình như nghĩ đến điều gì, kinh ngạc nói: “Lý Dục Thần?”
Lý Dục Thần nhìn Mộc đường chủ trong tay Thiệu Cư ông, nói: “Tôi đã hứa giữ cái mạng của ông ta, nếu ông giết ông ta, sẽ khiến tôi rất mất mặt”.
Nói xong, búng ngón tay, một điểm sáng bắn ra, bắn thẳng lên cố tay của Thiệu Cư Ồng.
Thiệu Cư Ông vội rụt tay lại, nhưng đã muộn một bước, điểm sáng lướt qua mu bàn tay ông ta, rạch ra một đường máu nhỏ.
Truyện Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full) : chương 485
Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
-
Ss Tần
Chương 485
Danh Sách Chương: