“Đều tại con! Đều tại con!”, Phan Phượng Anh nhìn con trai của mình, không biết nổi lên tà khí từ đâu, tóm chặt áo của Trần Chí Hổ lắc mạnh hai cái: “Nếu con giỏi giang hơn, được việc hơn, thì sớm đã là người thừa kế gia tộc rồi, đâu còn phải đề phòng Trần Văn Học! Lần này tốt rồi, lại còn gây ra chuyện!”
Trần Chí Hổ đau đến thét lên.
Nhìn con trai đau đớn như vậy, Phan Phượng Anh lại mềm lòng, lao đến quan tâm con trai: “Con trai! Con thế nào? Con không sao chứ? Con trai, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con!”
Nhưng sự quan tâm hiền từ này nhanh chóng bị thay thế bởi thù hận. Tình yêu và vẻ mặt của bà ta đều méo mó như nhau.
“Mẹ phải báo thú cho con! Tuyệt đối sẽ không tha cho con khốn đó, sẽ không tha cho Trần Văn Học! Nếu con trai của mẹ chết, mẹ cũng phải bắt họ chết theo!”
Phan Phượng Anh cầm điện thoại, gọi cho một số:
“A lô, giúp tôi giết hai người…”
…
Trần Văn Học đặt điện thoại xuống, nói với Lý Dục Thần: “Mẹ kế của tôi đã đưa anh cả tôi đến thành phố Long rồi”.
Lý Dục Thần ừm một tiếng, không để trong lòng.
Trần Văn Học hơi lo lắng, nói: “Nhà họ Phan ở thành phố Long có thế lực cực lớn ở Giang Đông. Gia chủ của nhà họ Phan, Phan Phượng Niên, cũng chính là anh cả của mẹ kế tôi, có quan hệ rất tốt với đạo sĩ của Mao Sơn. Lần này họ đi có lẽ là đưa anh cả tôi đến Mao Sơn rồi”.
Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm đi, bất kể là núi gì, cũng không chữa được thương tích trên người Trần Chí Hổ đâu”.
“Nhưng tôi nghe nói đạo sĩ Mao Sơn rất lợi hại, nghe nói đều biết thuật pháp, còn có nhân vật như thần tiên”, Trần Văn Học nói.
“Cũng có khả năng”, Lý Dục Thần không cho là vậy: “Nếu Mao Sơn có người chữa được, thì người đó chắc chắn không dám chữa. Người dám chữa không biết chữa, người biết chữa không dám chữa, cho nên anh cả của anh chỉ có thể đến tìm tôi”.
Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247 ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !