Gần đây ông cụ Lâm Thượng Nghĩa luôn cảm thấy tâm trạng không được bình tĩnh, ăn uống không ngon, ngủ cũng không yên.
Ông cụ vẫn luôn sống rất quy luật, lúc trẻ từng học chút võ công nộl gia, hàng năm kiên trì luyện tập Thái Cực Quyền và Bát Đoạn cẩm, dù đã hơn tám mươi nhưng vẫn luôn rất khoẻ mạnh, bác sĩ riêng nói tim của ông cụ còn khoẻ hơn cả người trẻ tuổi bình thường.
Cũng không biết vì sao khoảng thời gian này rõ ràng cảm thấy yếu đi, khí hư mất sức, di chuyển một chút thôi đã thấy mệt mỏi.
ông cụ cho rằng đại hạn của mình sắp đến nên định nhân lúc vần còn chút hơi tàn sắp xếp chuyện sau này kỹ càng, chuyện quan trọng nhất trong đó chính là hôn sự của cháu gái.
‘Thằng nhóc nhà họ Lý kia đã đi nhiều năm như thế, cũng không biết ra sao rồi?’
Đến chạng vạng tối, Lâm Thượng Nghĩa đi ra ngoài theo thói quen, hôm nay vừa đi không bao xa đã đi không nổi nữa.
“Ông chủ, chúng ta về thôi”, quản gia Lâm Thiền Minh đi theo bên cạnh ông cụ cất lời.
Nhà họ Lâm có mấy quản gia, Lâm Thiền Minh là tống quản, nhưng ông ấy khõng quản lý nhưng công việc cụ thế mà chỉ phụ trách cuộc sống thường ngày của Lâm Thượng Nghĩa. Có Lâm Thiền Minh ở bên cạnh Lâm Thượng Nghĩa yên tâm, toàn bộ người nhà họ Lâm cũng yên tâm.
“Thiền Minh, cậu đã đi theo tỏi mười mấy năm rồi nhỉ”.
Lảm Thiền Minh thoáng sửng sốt, không biết vì sao Lâm Thượng Nghĩa lại hỏi thế: ‘Vâng, mười sáu năm rồi”.
“Mười sáu năm, cậu cũng già rồi”, Lâm Thượng Nghĩa cảm thán: “Làm người nhất định sẽ già đi!”
“Ông chủ sao vậy ạ?’
“Cậu đi theo tõi nhiều năm như thế cũng đã vất vả lắm rồi, có từng nghĩ sẽ kinh doanh gì đó riêng mình không?”
Lâm Thiền Minh lắc đầu: “ông chủ đối xử rất tốt với tôi, Thiền Minh sẵn lòng đi theo ông chủ, nhất định không thay lòng!”
“Ha ha, cậu nghĩ xa quá rồi”, Lâm Thượng Nghĩa cười to: “Tôi đã từng tuổi này, sớm muộn gì cũng phải đi, tỏi đi rồi cậu còn đi theo kiểu gì”.
“Ồng chủ…”
Lâm Thượng Nghĩa xua tay ngăn cản Lâm Thiền Minh nói tiếp: “Hai chúng ta không phải người ngoài, đừng nói mấy lời sáo rỗng kia. Con người cuối cùng cũng phải chết, có gì phải
kiêng dè. Mấy năm trước tôi mua một hòn đảo nhỏ ở biển Hoa Đông, đã khai thác gần xong rồi. Tôi biết cậu không muốn sống cùng với người đời, không bằng đến biển Hoa Đông làm một chủ đảo Đào Hoa, thế thế nào?”
Lâm Thiền Minh vội đáp: “Cảm ơn ông chủ”.
“Đừng vội cảm ơn tôi”, Lâm Thượng Nghĩa nói: “Tôi còn muốn nhờ cậu giúp một chuyện”.
“Ông chủ nói đi ạ”.
“Tai hoạ của nhà họ Lâm vào hai mươi mấy năm trước, đến nay tõi nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi. Nhà họ Lâm bảy giờ trông như mặt trời ban trưa, nhưng lại loạn trong giặc ngoài, cái gì cũng có. Một khi tôi chết e rằng những
chuyện này sẽ cùng nhau xuất hiện, tôi muốn nhờ cậu giúp, trong vòng ba năm sau khi tôi chết, cậu phải bảo vệ an toàn cho người đời sau của nhà họ Lâm”.
“Ông chủ yên tâm, đây vốn là chuyện mà tôi phải làm”.
“Còn có một chuyện nữa, có một người tên Lý Dục Thần…” Lâm Thượng Nghĩa thoáng khựng lại, xoay người nói: “Đi thôi, trở về tôi sẽ nói rõ với cậu chuyện này”.
Hai người đi về, lúc đến khu biệt thự, bảo vệ thấy ông cụ trở về thì cúi người chào hỏi: “Hôm nay ông chủ về sớm thế ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa trước giờ luôn rất hiền lành với người làm: “Già rồi không đi nổi nữa”.
Bảo vệ nói: “ông cụ Lâm đối xử tốt với những người làm và thân thích nghèo khó đều tốt nhưthế, là một người tốt bụng, từ nhỏ mẹ cháu đã nói với cháu người tốt đều có thể sống lâu trăm tuổi”.
Lâm Thượng Nghĩa cười to: “Làm gì có chuyện sống lâu trăm tuổi, cậu có nịnh bợ đến mấy cũng không thế thay đối được số phận của con ngựa già là tôi đâu”.
Ông cụ chợt nhớ đến điều gì nên nghiêng đầu hỏi bảo vệ: “Khi nãy cậu nói thân thích nghèo gì cơ?”
Bảo vệ đáp: “Không phải rất hay có người nghèo đến chỗ chúng ta nói là người thân sao, ông còn dặn dò chúng cháu phải khách sáo với bọn họ, ỏng quên rồi à? Không phải hôm nay còn có một đạo sĩ nhỏ đến ạ”.
Lâm Thượng Nghĩa rất vui vẻ vổ vai bảo vệ: “Cậu làm đúng lắm, người nghèo không thể không có chí hướng, người giàu không thế quên đi CỘI nguồn. Phải hành thiện tích đức nhiều hơn, qua ba đời nữa, con cháu của cậu cũng sẽ vô cùng giàu có”.
Bảo vệ cười ngây ngỏ: “Không dám nghĩ đến chuyện vô cùng giàu có, có chút tiền là được rồi ạ, hì hì”.
Lâm Thượng Nghĩa đang muốn đi thì lại nghĩ đến điều gì, ông cụ thoáng sửng sốt rồi xoay người lại hỏi: “Đạo sĩ nhỏ cậu vừa mới nhắc tới là ai?”
Chẳng lẽ ông cụ biết chuyện kinh doanh gần đây gặp nhiều trở ngại rồi sao?