Lý Dục Thần mỉm cười nhìn mọi người.
Lúc này đầu của những người đó lại càng cúi thấp hơn.
Lý Dục Thần cố tình nán ánh mắt lại trên người Lâm Lai Nghi một lúc.
Lâm Lai Nghi cảm thấy rất khó chịu khi bị anh quan sát.
Chồng của bà ta, Viên Quốc Thành cũng rất lo lắng Lý Dục Thần sẽ vì trả thù mà bắt Lâm Lai Nghi đi cùng mình. Lâm Lai Nghi là chị cả của nhà họ Lâm, một khi bị lựa chọn thì sẽ không thể nào cự tuyệt. Ông ta liền nói:
"Lai Nghi gả cho tôi thì đã thành người nhà họ Viên, không thích hợp đi chuyến này".
Những lời này tất nhiên đã giải vây cho Lâm Lai Nghi, nhưng cũng đã thu hút rất nhiều tiếng là ó.
Địa vị của chị cả nhà họ Lâm trong lòng mọi người đã giảm đi vài phần.
Lý Dục Thần không khỏi cười thầm trong lòng, Viên Quốc Thành này thật sự rất yêu vợ. Chị có điều sao anh lại có thể đem cơ hội tốt này đưa cho bọn họ chứ?
Anh tiếp tục nhìn những người khác.
Thật ra Lý Dục Thần đã chọn người sẵn trong đầu, đó là dì tư của Lâm Mộng Đình, Lâm Nguyệt Nga, và dượng tư Tôn Quảng Phúc.
Đôi vợ chồng này rất đặc biệt ở nhà họ Lâm, tuy thân phận tôn quý nhưng thực chất không có nhiều tiền cho nên địa vị không cao, thậm chí đôi khi còn sinh ra chút tự ti.
Nhưng Lý Dục Thần có ấn tượng tốt với họ, ít nhất thì bọn họ cũng không phải là loại tiểu nhân hợm hĩnh.
Mà ở trong mắt của anh, vợ chồng họ cũng là một trong số ít những người không cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh.
Lý Dục Thần cố tình muốn giúp họ.
Đến nhà họ triệu bắt vu sư cứu mạng ông cụ Lâm, thật sự loại chiến công này đám người dựa vào việc buôn bán kiếm được vài triệu không thể nào so sánh được.
Lâm Mộng Đình không biết Lý Dục Thần đang nghĩ gì, thấy người của Lâm gia không ai dám đáp lại, cô liền nói: "Vậy tôi sẽ đi".
Lý Dục Thần còn chưa kịp nói thì đã đột nhiên nghe được một thanh âm có chút non nớt nói:
"Sao chị phải đi, nhà họ Lâm này bộ không còn đàn ông hay sao? Để em đi!"
Người vừa nói là con trai của Lâm Thu Thanh, em trai của Lâm Mộng Đình, Lâm Vân.
Lâm Vân đứng dậy, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt non nớt của cậu.
Sự tương phản này, nếu là lúc bình thường e rằng sẽ bị người ta chê cười.
Nhưng ở đây, ngay bây giờ, không ai có thể cười được.
“Làm càn!”, Lâm Thu Thanh quát: “Chỗ này không phải là chỗ để con lên tiếng!”
Nghiêm Tuệ Mẫn vội vàng kéo tay con trai: "Lâm Vân, con mau ngồi xuống đi, đừng nhúng tay vào chuyện của người lớn".
Lâm Vân khẳng khái nói: "Bố, mẹ, con rất nghiêm túc. Con là con trai duy nhất của người đứng đầu nhà họ Lâm, con phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc".
“Tên nhóc thối!”, Lâm Thu Thanh cả giận nói: “Con thì có thể gánh vác trách nhiệm gì?”
"Tại sao con không thể gánh vác trách nhiệm? Con là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm, xét về địa vị thì con đã đủ để đại diện cho nhà họ Lâm. Nhưng con còn trẻ, sẽ khó được nhà họ Triệu coi trọng, cho nên con đi với anh rể là thích hợp nhất, con không thể để chị gái của mình đi. Nhà họ Lâm lớn như vậy mà lại không có đàn ông hay sao?”
Những lời nói của Lâm Vân khiến Lý Dục Thần cũng phải có chút ấn tượng.
Tất nhiên Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn không muốn để Lâm Vân đi, đối với bọn họ thì chuyến này đi chẳng khác gì tìm chết.
Cho dù nhà họ Triệu lo lắng nhà họ Lâm báo thù mà thả Lâm Vân thì thể diện của bọn họ cũng mất hết, lỡ như bị nhà họ Triệu làm nhục một phen, mang vết nhơ thì sau này làm sao có thể kế thừa gia nghiệp?
Lâm Thu Thanh tát cậu ta một cái, tức giận nói: "Anh ta còn chưa phải là anh rể của con đâu! Gọi bậy bạ cái gì!"
Nghiêm Tuệ Mẫn vội la lên: "Sao ông lại đánh con? Ngồi xuống đi con trai, đừng lộn xộn nữa".
Lâm Vân vốn chỉ nhất thời xúc động, nhưng sau khi bị Lâm Thu Thanh tát thì cậu ta liền bộc phát cảm giác muốn chống đối, đỏ mặt nói: "Con sẽ đi!"
"Con…"
Mặc dù Lâm Thu Thanh là gia chủ nhưng cũng không thể hành xử quá đáng trong lúc này, vì vậy ông ta chỉ có thể nhìn sang Lâm Thượng Nghĩa.
Còn Nghiêm Tuệ Mẫn thì nhìn Lý Dục Thần.
Hy vọng bọn họ có thể nói điều gì đó để ngăn chặn hành vi ngu ngốc của Lâm Vân.
Lý Dục Thần khẽ mỉm cười nói: "Tôi nghĩ Lâm Vân đi được đó, cứ để cho cậu ta đi".
Câu này khiến Nghiêm Tuệ Mẫn vô cùng sợ hãi.
Trong mắt Lâm Thu Thanh tràn ngập phẫn nộ.
Ông ta thấy rõ ràng là Lý Dục Thần đã cố ý làm vậy.
Lâm Mộng Đình cũng lo lắng cho em trai mình: "Dục Thần, em trai tôi…"
Lý Dục Thần dùng ánh mắt ngăn lại, nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cậu ta bình an trở về".
Sau đó anh khoát tay với Lâm Vân: "Còn chờ cái gì nữa, đi theo tôi".
Trong khu nhà phía tây của nhà họ Triệu, hoa cỏ đều bị dọn sạch sạch sẽ, chính giữa dựng lên một cây cọc gỗ.
Trên cọc gỗ có cột một con bù nhìn.
Trên trán và ngực của con bù nhìn bị dán những tờ giấy bùa, trên đó có ghi tên và ngày sinh của Lâm Thượng Nghĩa.
"Hiểu rồi, tôi đi ngay đây".