Rất hiếm có người mang theo một túi tiền lớn đến như Lý Dục Thần.
Phải nói rằng trình độ chơi bài của chị Mai quả thật rất cao, không cần đổi bài mà vẫn có thể thắng nhiều thua ít.
Nhưng hôm nay vì để tạo bẫy cho nên bà ta đã đổi bài ngay từ đầu.
Sau vài ván bài, chị Mai đã thắng được vài ngàn.
Những người cùng bàn với bà ta đã ngừng chơi, hùng hùng hổ hổ ném bài rời đi.
Chị Mai còn cố ý lớn tiếng nói: "Hiếm khi mới may mắn mà không có người chơi cùng, có chơi cũng đặt nhỏ như vậy, đúng là nhàm chán".
Chẳng mấy chốc liền có một gã đầu húi cua bước lại nói với chị Mai: "Bà chị này có muốn chơi trong phòng bao không?"
“Có gì vui không?”, chị Mai lười biếng hỏi.
"Đương nhiên là có, chỉ chờ chị đến chơi thôi", gã đầu húi cua nói.
Chị Mai đứng dậy nháy mắt với Lý Dục Thần, điều đó có nghĩa là cá đã mắc câu.
Cả hai đi theo gã đầu húi cua đến phòng bao.
Phòng bao trống rỗng, không có ai ở đó.
Chị Mai nói: "Chuyện gì vậy? Không phải nói ở đây có đồ chơi sao?"
Gã đầu húi cua cười nói: "Chị chờ một chút, sẽ tới thôi".
Nói xong gã ta liền lui ra ngoài.
Một lát sau cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Đúng như dự đoán, Sáu Sẹo đã bước vào.
Mắt của Sáu Sẹo vẫn còn quấn băng gạc, trên băng gạc còn che một miếng che mắt màu đen.
Thấy Sáu Sẹo như vậy, chị Mai cảm thấy rất mới lạ, liền nói: "Ôi, anh Sáu, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại biến thành độc nhãn long rồi?"
Sáu Sẹo nghĩ rằng chị Mai và Lý Dục Thần đang cố tình chế nhạo mình, đột nhiên cảm thấy đau nhói trong mắt.
Gã ta nhìn Lý Dục Thần, căm hận nói:
"Thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào, nhóc con, tôi còn đang định mấy ngày nữa sẽ tìm cậu tính sổ, không ngờ cậu lại tự vác xác đến đây tìm chết".
Chị Mai không biết chuyện ở trường đấu chó, chỉ nghĩ rằng Sáu Sẹo vẫn còn tức giận vì lần trước bị mất mặt, liền nói: "Ôi trời, anh Sáu, anh là ông chủ lớn mà, chắc sẽ không ghi thù mấy chuyện nhỏ này chứ? Chúng tôi chỉ đến để đánh bài thôi, nếu không được thì chúng tôi đi".
Sáu Sẹo cười lạnh một tiếng nói: "Được chứ, sao lại không, hôm nay đích thân tôi sẽ đánh bài với chị".
Nói xong gã ta liền ngồi xuống đối diện với chị Mai.
“Chắc không phải chỉ có 2 chúng ta chơi thôi chứ?”, chị Mai hỏi.
Gã đầu húi cua lúc nãy lại bước tới, hơi hạ thấp người ngồi xuống nói: "Chị Mai, em sẽ đánh vài ván với chị và anh Sáu".
Chị Mai nói: "Chỉ có ba người, thiếu một tay thì chơi làm sao được?"
Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Không phải vẫn còn có cậu Lý ở đây hay sao?"
Chị Mai sững sờ một lúc, không ngờ Sáu Sẹo lại xưng hô với Lý Dục Thần như vậy.
Bà ta lập tức cười khúc khích nói: "Vậy thì cậu Lý cũng ngồi xuống chơi cùng nhau đi".
Lý Dục Thần nói: "Tôi không giỏi đánh bài đâu".
Chị Mai ngẩn ra, câu này đâu có trong kịch bản?
“Không phải là cậu không biết chơi đâu đúng không?”, chị Mai mở to mắt hỏi anh.
Lý Dục Thần thực sự không biết chơi mạt chược, lúc nhỏ chỉ chơi vui với mấy người Mã Sơn, sau đó đã đến đỉnh Thiên Đô rồi, thời gian đâu mà học chơi mạt chược?
Anh nói rằng mình chơi không giỏi chẳng qua là bởi vì trước đó đã thấy chị Mai chơi hai lần cho nên hiểu được một chút mà thôi.
Chị Mai trừng mắt nhìn anh.
Thằng nhóc thối, đã không biết chơi mạt chược mà còn dám đến lừa Sáu Sẹo sao?
Chẳng phải là đang muốn đẩy chị mày vào hố lửa hay sao?
Sáu Sẹo nói: "Không quá giỏi, nhưng biết chơi một chút cũng được rồi, mạt chược không phức tạp, chủ yếu dựa vào vận may, nói không chừng hôm nay lại là ngày may mắn của cậu Lý thì sao?"
Trong lòng Lý Dục Thần biết rằng hôm nay Sáu Sẹo sẽ không để anh rời đi.
Lần trước ở trường đấu chó gã ta đã thua cược, hôm nay gã ta nhất định muốn gỡ lại.
Ngoài ra, chắc là gã cũng đã để ý đến số tiền trong túi của Lý Dục Thần.
"Vậy cũng được".
Lý Dục Thần do dự ngồi xuống.
Bây giờ chỉ có thể xem ai cao tay hơn mà thôi.