Bà ta cố ý tỏ ra yếu thế là để mê hoặc Đầu Húi Cua, để Sáu Sẹo dám đánh cược với bà ta.
Bà ta nắm chắc chín mươi chín phần trăm có thể thắng được Đầu Húi Cua.
Nhưng nếu để Lý Dục Thần thay bà ta, thì sẽ thua trăm phần trăm.
Nhưng tên nhóc này lại chủ động đứng ra.
“Thể hiện anh hùng gì hả? Cậu có thể bốc ra bài hồ không?”, chị Mai hơi tức giận nói.
Lý Dục Thần nói: “Bốc được quân bài gì, chẳng phải là dựa vào may mắn à, nói không chừng hôm nay tôi may mắn, có thể bốc được quân bài tốt đấy”.
Chị Mai tức đến muốn nhảy lên mắng người.
Cũng không phải là bốc một quân bài so lớn nhỏ, mà là bốc mười bốn quân bài hồ, lấy đâu ra may mắn?
Sáu Sẹo cười ha ha nói: “Chị Mai, chị xem, cậu Lý đã nói là được rồi, nói không chừng cậu ta cũng may mắn thì sao. Nếu chị vẫn không đồng ý thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng chị giở trò gian lận”.
Chị Mai nhìn anh, hậm hực dậm chân xuống đất, nói với vài phần trách móc: “Nếu cậu thua, ngay cả tiền mua quan tài chị cũng không có đâu, sau này cậu phải nuôi chị đấy!”
Lý Dục Thần tối sầm mặt, chẳng ra đâu vào đâu.
Chị Mai đứng lên, nhường chỗ cho Lý Dục Thần.
Ván bài chính thức bắt đầu.
Đầu Húi Cua bắt đầu đổ quân bài lên bàn.
Lý Dục Thần lại ngồi im không động đậy.
Khiến cho Đầu Húi Cua không nắm bắt được.
“Người anh em, bắt đầu thôi”, anh ta cố ý nhắc một câu.
“Biết rồi, anh bốc đi”, Lý Dục Thần nói.
Đầu Húi Cua bị đáp trả một câu, vô cùng cạn lời.
Lần đầu tiên anh ta gặp phải đối thủ như vậy, không biết là ngu hay là ngốc.
Anh ta mau chóng bốc quân bài đầu tiên.
Lý Dục Thần cũng bốc một quân trên bàn.
Đầu Húi Cua lại chọn một quân trong đống quân bài, bốp một cái đặt trước mặt mình.
Lý Dục Thần cũng cầm quân bài thứ hai.
Anh không xáo bài, cũng không chọn bài, tùy ý cầm một quân gần mình nhất trong đống bài.
Chị Mai bên cạnh nhìn mà cau mày.
Tuy đống bài trên bàn rất lộn xộn, nhưng là cao thủ chiêu trò, chị Mai sớm đã nhớ rất rõ vị trí của mỗi quân bài.
Bà ta nhìn rất rõ, Đầu Húi Cua cầm toàn bộ quân vạn, có lẽ muốn làm một hàng quân vạn.
Còn Lý Dục Thần toàn bốc quân bài lẻ, không thể nào có thể hồ được.
Tên nhóc này, đúng là muốn dựa vào may mắn ư?
Nhưng số may của anh cũng chẳng ra làm sao, toàn là quân bài lẻ, ngay cả bộ đôi cũng không có.
Chị Mai thầm thở dài một hơi, biết cục diện hôm không thể nào tốt được.
Bà ta nháy mắt với ông chủ Vương, cánh tay khẽ run lên, trong lòng bàn tay ngầm giấu một con dao.
Ông chủ Vương lại cười hi hi xoa tay, cứ như xem ván bài rất căng thẳng vậy.
Không ai chú ý đến, tay của ông ấy từ từ biến thành màu đỏ rực, giống như hai que hàn nung đỏ.
Bốc xong toàn bộ mười bốn quân bài.
Đầu Húi Cua nói: “Chúng ta, ai lật bài trước?”
Lý Dục Thần nói: “Hay là anh lật bài trước đi”.
Đầu Húi Cua mỉm cười, đầu ngón tay bên tay phải lướt qua trên mười bốn tấm bài xếp ghép với nhau trước mặt, sau đó một tay ấn lên bàn, bốp, đồng loạt lật mười bốn quân bài.
Kiểu cách vô cùng đẹp mắt, giống như trên phim truyền hình vậy.
Nhưng, khoảnh khắc quân bài được lật ra, anh ta liền trố mắt.
Bởi vì, mười bốn quân bài của anh ta, đều là quân lẻ, vốn không thể hồ được.
Cửu liên bảo đăng!