Một lát sau đó, trên giấy đã phủ kín những nét vẽ nguệch ngoạc, không khác gì con nít đang vẽ bậy.
“Cậu Lý, cậu thấy chu sa này thế nào?”, Trương Đạo Viễn cười nói.
Lý Dục Thần nói: “Cũng tạm được, chỉ là cần điều chỉnh lại một số điểm”.
Trương Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Thế thì mời cậu Lý về tự chỉnh. Tiễn khách!”
Lý Dục Thần và Phùng Thiên Minh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, đạo sĩ kia chạy đến gọi Phùng Thiên Minh lại, thì thầm gì đó.
Lý Dục Thần cách họ khá xa, nhưng thính lực của anh tốt nên vẫn nghe thấy.
Đạo sĩ nọ nói: “Ông hai Phùng này, sư phụ bảo tôi nhắc nhở ông một câu, tên họ Lý này chỉ là kẻ bịp bợm lừa tiền, ông hãy cẩn thận một chút”.
Phùng Thiên Minh nửa tin nửa ngờ liếc sang nhìn Lý Dục Thần.
Thấy bọn họ lái xe đi rồi thì đạo sĩ kia mới quay lại, nói với Trương Đạo Viễn.
Đạo sĩ kia hỏi: “Sư phụ, tên họ Lý đó là kẻ lừa đảo thật hả?”
Trương Đạo Viễn bưng chén trà hoa lên, khẽ thổi lớp bọt bên trong, cười khẽ nói: “Nó còn chẳng đọc được loại bùa chú đơn giản nhất, cậu nhìn lá bùa nó vẽ xem, đó mà là bùa á?”
Đạo sĩ nọ nhìn thoáng qua lá bùa “nét như gà bới” của Lý Dục Thần để lại, phì cười thành tiếng.
Giơ tay lên lấy, nhưng vừa chạm vào lá bùa đã thấy ngón tay tê rần.
Còn chưa biết lý do tại sao thì chợt nghe thấy tiếng sấm nổ ầm trời, vang vọng một tiếng khiến Trương Đạo Viễn hoảng sợ.
“Ra ngoài xem thử coi”.
Trương Đạo Viễn vội vàng đặt tách trà xuống, nước trà văng tung tóe, rơi lên lá bùa “gà bới” của Lý Dục Thần.
Hai người ra khỏi phòng, lại không chú ý tới đằng sau lưng, lá bùa kia chậm rãi hòa tan trong nước trà, nét bút lại hóa thành hào quang bắn lên cao.
Trương Đạo Viễn đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy những tia sáng lướt qua.
“Bình Kinh Lôi, Kiếm Khí Phi Thiên!”
“Mau! Mau! Mau lấy hương ra, có tiên nhân giáng trần đây mà, mau dâng hương cầu nguyện, cung nghênh tiên giá!"
Đạo sĩ nọ vội vàng lấy hương, để Trương Đạo Viễn thắp.
Trương Đạo Viễn quỳ trong sân, giơ hương lên đầu, miệng lẩm bẩm.
…
Lý Dục Thần mang chu sa giấy vàng về đến nhà mới bắt xe vội vàng đi tới khách sạn Hải Châu.
Đến trước cửa, Lý Dục Thần đã bị bảo vệ cản lại, hỏi anh đến làm gì.
Trương Nhất Bình và Chu Húc đang ngồi trong sảnh khách sạn tán dóc.
Chu Húc liếc mắt trông thấy bóng người quen mắt ngoài cổng.
Anh ta chọc chọc Trương Nhất Bình, bảo: “Anh Trương, anh nhìn ra ngoài xem, đó có phải là Lý Dục Thần không?”
Trương Nhất Bình nhìn ra ngoài, lại chả thế, đó là Lý Dục Thần. Hình như đang muốn vào, lại bị bảo vệ cản lại.
“Đi, ra ngoài xem sao”.
“Anh Trương đúng là hào phóng", Chu Húc giơ ngón tay cái.