Sau một lúc cò kè mặc cả, Lý Dục Thần đã mua được chiếc gương đồng cổ bị hư hại kia VỚI giá ba nghìn năm trăm.
Bởi vì là đồ mới, trên đó còn có âm khí rất nặng nên anh không đưa cho Mã Sơn giữ mà đế trẽn người mình.
Anh tiếp tục đi dạo trong đại sảnh, muốn xem liệu có thế mua được vật liệu sửa chữa chiếc gương hay không.
Vốn dĩ Lý Dục Thần không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì loại vật liệu này rất khó tìm.
Gương còn có thể đào lên từ dưới ngôi mộ cổ, nhưng vật liệu thì không, người thời xưa cũng sẽ không chôn cất
cùng với vật liệu.
Kết quả đúng như anh đã đoán, không có vật liệu pháp khí nào ở đây cả.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, anh tình cờ phát hiện được một khối đá đen.
Đá đen, một loại thiên thạch từ thời thượng cố, sau khi rơi xuống đất đã bị địa chất làm biến đối, nó chôn sâu dưới lòng đất để hấp thu tỉnh hoa của địa nhiệt, trải qua hàng trăm triệu năm tiến hoá.
Đá đen được chia thành ba cấp bậc thượng, trung, hạ.
Đây là một khối đá đen cấp trung, tuy không thể so sánh với đá đen cấp thượng trong nhà kho của đỉnh Thiên Đô nhưng cũng cực kì hiếm có.
Đá đen có rất nhiều tác dụng, tác dụng trực tiếp nhất là chế tạo thành bùa hộ mệnh hoặc là pháp ấn hộ mệnh.
Lý Dục Thần nghĩ, mua khối đá đen này vừa hay có thể làm mấy lá bùa hộ mệnh.
Gian hàng này không phải người chơi cược đá bán phỉ thuý thô, mà chủ yếu là các loại đá lạ và đồ lỉnh tinh, giá cũng không đắt.
“Ông chủ, khối đá đó bao nhiẽu tiền vậy?”, Lý Dục Thần ngồi xổm xuống hỏi.
“ồ, chàng trai, chẳng phải cậu là người vừa mới cắt đá lời được hai trăm nghìn đó sao?”
Lúc nãy động tĩnh rất lớn, đặc biệt là còn có chú Minh ra mặt, cho nên đã có rất nhiều chủ gian hàng trong sảnh này đến hóng hớt.
“Khối này hả… đừng nói là cậu lại đến để nhặt nhạnh nữa nhé?”
Ông chủ hơi do dự, cầm khối đá lật qua lật lại xem nhưthể ông ta mới là người mua.
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi chỉ thích khối đá đó thôi, ông báo giá đi”.
“Vậy thì… hai mươi nghìn”.
Lúc báo giá, trong mắt ông chủ lộ ra vẻ xảo quyệt.
Anh biết ông ta định chém giá mình.
Mặc dù đá đen cũng là thiên thạch, nhưng vì chôn vùi dưới lòng đất hàng trăm triệu năm, bề ngoài của nó không khác gì với những viên đá bình thường trên trái đất, không thế phân biệt bằng mắt thường, dù có dùng dụng cụ kiếm tra thì cùng lắm cũng chỉ tra được độ phóng xạ khác thường rất nhỏ, chỉ có người tu hành cảm ứng bằng thần thức hoặc đặt trong những nơi có từ trường đặc biệt mới có thể nhìn ra nó là đá đen.
Nhìn những hòn đá được bày bán bên cạnh, rõ ràng những thứ đó đều rất
rẻ.
“Một nghìn”, Lý Dục Thần trả giá.
ông chủ suýt nhảy dựng lên: “Cậu bạn này, cậu hay thật đó, tôi báo giá hai mươi nghìn mà cậu lại trả một nghìn?”
Lý Dục Thần không trả lời, Mã Sơn ở bên cạnh lại mất kiên nhẫn lẽn tiếng: “Ông cứ nói có bán hay không luôn đi”.
“Thêm một ít nữa, tám nghìn!”, ông ta giơ hai ngón tay lên.
Mã Sơn nói: “Tám nghìn là thêm một ít của ông đấy à? Đã bảo là một nghìn rồi, có bán không, không bán thì chúng tôi đi đây”.
“Một nghìn quá ít, đưa tõi hai nghìn đi”, ông chủ vẫn chưa chịu thua.
Mã Sơn giả vờ định bỏ đi, Lý Dục Thần kéo anh ta lại: “Thôi được rồi, hai nghìn thì hai nghìn”.
Hai người tự biên tự diền, Mã Sơn vẩn chưa qua cơn nghiện dlền, hùng hổ lấy tiền trong ví ra, đếm đủ hai nghìn rồi đưa cho ông chủ.
Ông ta vừa nhận tiền đã nghe thấy có người bảo.
“Đợi đã, tôl mua khối đá đó”.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, một người đàn ông nhỏ con đi tới chỉ vào khối đá: ‘Tôi trả mười nghìn”.
Vừa nghe thấy cál glá này, ông chủ lập tức vui ra mặt, định trả hai nghìn của Mã Sơn lại.
Mã Sơn nối giận: “Sao nào, muốn đối ý à?”
Ông ta bảo: “Người ta trả giá mười nghìn kia kìa!”
“Báo giá rồi không được hối hận! Chúng tôi đã trả tiền rồi, ông mà dám đối ý, tôi phá gian hàng của ông luôn đấy”, Mã Sơn trợn trừng mắt trông rất hung dữ.
Mặc dù ông chủ không cam lòng nhưng cũng hơi sợ Mã Sơn, một khi báo giá không được hối hận quả thật là quy định của sảnh giao dịch này.
Ông ta nhìn tẻn nhỏ con: “ông có muốn xem thử những khối đá khác không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn mua khối này thôi”, giọng địa phương của tên nhỏ con rất nặng, nghe giống người ờ vùng Lĩnh Nam: “Vậy tôi ra giá năm mươi nghìn”.
Ồng chủ choáng váng.
Năm mươi nghìn?
Ban đầu thiệt hại tám nghìn, ông ta có thể chấp nhận được, nhưng thiệt hại bốn mươi tám nghìn thì bất kế là ai cũng không nỡ.
Ông ta nhìn Mã Sơn: “Người anh em, không phải tôi đối ý, người ta ra giá năm mươi nghìn kìa, hay cậu cũng thêm một ít đi”.
Mã Sơn là người từng trải, biết trong tình huống này một khi tăng giá thì sẽ không có điếm dừng.
“Sao mà được! Tôi đã đưa tiền cho ông luôn rồi, muốn đổi ý hả, không có cửa đâu”.
Anh lắc đầu: ‘Tôi không ăn lời của người khác”.