Đối mặt với một kiếm như thế này, bọn họ vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, dao động xuất hiện.
Sát ý vô biên tuôn về hướng Lý Dục Thần.
Không có một ai tin tưởng Lý Dục Thần sẽ có thể còn sống dưới một kiếm như thế này.
Ngay cả lão tăng nhập định Trí Nhãn lúc này cũng mở mắt ra.
Một kiếm chém tới, không gian lóe lên một cái trong đao quang và sát ý.
Ngay vào lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ bị một kiếm kia chém thành hai khúc, cảnh tượng khó tin lại xảy ra.
Chỉ thấy anh vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, vươn một tay về trước, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm gỗ kia.
Itazura Kazuyoshi cầm kiếm gỗ trong tay, bày ra một †ư thế chém xuống.
Hai người không nhúc nhích giống như một bức tranh.
Nếu như không phải trên trán ltazura Kazuyoshi có hai giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống, mọi người quả thật cho là bọn họ đã hóa đá.
"Làm sao… có khả năng!", ltazura Kazuyoshi tự lẩm bẩm.
Lý Dục Thần cười nói: "Vừa rồi tôi đã nói với ông rồi, kiếm không dùng như vậy được. Kiếm đạo của các ông thực sự quá yếu!"
"Không! Không có khả năng!", ltazura Kazuyoshi lớn tiếng nói: "Cậu nói bậy! Nhẫn thuật của Đông Doanh là lợi hại nhất võ đạo! Thiên Nhẫn Tông chúng tôi là vua của giới ninja! Nhất Đao Lưu của chúng tôi là kiếm đạo. mạnh nhất!"
Ông ta nói liến thoảng một tràng, dùng sức mạnh vào tay muốn rút kiếm gỗ về, tấn công lần nữa.
Nhưng cho dù ông ta có dùng sức như thế nào thì cũng không thể rút được kiếm gỗ ra khỏi hai ngón tay của Lý Dục Thần.