“Để tôi giới thiệu đôi nét về quy trình cho cậu. Theo như quy tắc trước kia, nơi họp mặt sẽ do nhà họ Thẩm quyết định, trước đó sẽ không có thông báo gì, đến ngày đó nhà họ Thẩm sẽ cử người tới đưa thẳng đến nơi họp mặt. Như vậy có thể cam đoan không ai mai phục trước”.
“Không sợ nhà họ Thẩm thông đồng với một nhà trong đó sao?”
Thành viên nhà họ Thẩm duy nhất mà Lý Dục Thần từng gặp chính là Thẩm Minh Xuân. Dựa vào thái độ của nhà họ Lâm với Thẩm Minh Xuân thì trông anh không quá tin tưởng nhà họ Thẩm.
“Nhà họ Thẩm sẽ không đạp đổ bảng hiệu nhà mình đâu”, Phùng Thiên Minh nói: “Nhà họ Thẩm nắm quyền thành phố Cô, có thể nói là bề dày lịch sử thâm sâu ngược dòng từ thời kỳ Tam Quốc, bọn họ đã trải qua nhiều lần chìm nổi, tới thời Minh Thanh giàu sang, đến nay đã thịnh vượng không ai địch lại”.
“Trâu bò vậy à?”, Lý Dục Thần khá bất ngờ: “Bề dày lịch sử của bọn họ còn lâu đời hơn cả nhà họ Tiền và nhà họ Tra luôn”.
“Nhà họ Tiền là hậu duệ của hoàng tộc, năm ấy cả đất Ngô Việt đều thuộc về họ, sao có thể so sánh được? Còn về phần nhà họ Tra...”
Phùng Thiên Minh liếc mắt nhìn Lý Dục Thần, thật ra ông ta rất muốn hỏi Lý Dục Thần một câu là anh đã làm gì mới ép lão già Tra Võ Anh kia cam tâm tình nguyện cắt miếng thịt lớn như vậy.
“Bề dày lịch sử của nhà họ Tra cũng rất thâm sâu, chẳng qua là vài chục năm gần đây bọn họ tập trung chủ yếu ở Nam Dương. Nhà họ Thẩm tương đối kín tiếng nên khá ít người biết đến họ, hơn nữa nhà họ Thẩm nằm bên hồ Chấn Trạch nên có quan hệ chặt chẽ với Giang Đông hơn các nơi khác ở Nam Giang”.
Còn về chuyện trên giang hồ, có những người đến đây vì treo thưởng một triệu lấy mạng Lý Dục Thần của nhà họ Viên, trong quán Giang Hồ có ba người, chỉ cần không phải ở cấp bậc Tông Sư thì anh đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.