“Tôi không tin cái gì mà tội nhân thiên cổ. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng bị đào lên, cũng không thấy ai thành tội nhân thiên cổ. Địa cung của nhà họ Tiêu chúng tôi, chỉ giấu chút vàng bạc châu báu, có lẽ còn có quốc bảo Hoa Hạ thất truyền, nếu đào lên, còn có công lao lớn ấy chứ, lấy đâu ra tội nhân?”
“Ông ba Tiêu nói tiếp.
“Nhưng đại ca không chịu nhường. Ông ta vô cùng cố chấp, đúng là không nói lý. Tôi chẳng còn cách nào, chỉ đành tính kế lâu dài. Sau này, Thanh Huyền đạo trưởng lại đến tìm tôi mấy lần, giúp tôi nghĩ rất nhiều cách. Thủ đoạn của ông ta rất cao minh, nhưng đều không lừa được anh cả tôi”.
“Sau tiết Thanh Minh hai năm trước, Thanh Huyền lại đến tìm tôi, nói đã tìm được cách phá giải trận pháp. Chúng tôi cùng đến mộ. Nhưng không ngờ, anh cả sớm đã đề phòng tôi, sắp xếp người theo dõi tôi, ở gần mộ cũng có người của ông ta. Ông ta đưa người đến, nói là tôi tự ý động vào mộ tổ, muốn xử tôi theo quy tắc gia tộc. Chúng tôi xảy ra xung đột. Thanh Huyền đạo trưởng ra tay, giết người của ông ta đưa đến”.
“Như vậy, tôi cũng không có đường lui. Chúng tôi ép ông ta, bắt ông ta mở cơ quan. Anh cả giả bộ đồng ý, dập đầu mấy cái trước mộ tổ, lại không biết chạm vào thứ gì, cả ngọn núi rung chuyển. Tôi còn tưởng là động đất, Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn thấy yêu khí ngút trời, bảo tôi mau bỏ chạy”.
“Thập Nương, cháu đừng nói nữa, chú biết sai rồi, bây giờ rất hối hận! Các cháu tha cho chú đi, tuyệt đối đừng nói chuyện này trong cuộc họp gia tộc”.