Anh ta đã thấy rất rõ, Từ Hiểu Bắc không có kiêu căng hay hống hách gì, nhưng từ Giang Đông đến Nam Giang, chắc chắn là muốn tranh giành cho sinh viên Giang Đông một phen, đó mới chính là điểm yếu của cậu ta.
Thấy rõ điều đó, Chung Thần lại tiếp tục châm thêm dầu: “Từ trước đến nay Lâm Mộng Đình vẫn luôn là kẻ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, người ta muốn gì có đó, làm gì thèm quan tâm đến những người như chúng ta. Hôm nay tôi muốn cho cô ta một cơ hội để tiếp xúc với cậu Từ đây. Nhà họ Từ ở Giang Đông có gia thế lớn cỡ nào, cậu Từ cũng là người tuấn tú nho nhã, cô ta cũng phải nể nang một hai chứ. Không ngờ cô ta lại nói rằng cậu ấm Giang Đông không bằng một phần ngàn chồng chưa cưới của cô ta”.
Cuối cùng Từ Hiểu Bắc cũng tái mặt, tức giận nói: “Chồng chưa cưới của chị ta là ai?”
“À, là một tên xuất thân nghèo hèn, bám vào nhà họ Lâm ở rể, bây giờ mặt ngước lên tận trời!”, Chung Thần nói: “Họ Lý, hình như tên là… Lý Dục Thần”.
Từ Hiểu Bắc uống cạn một ngụm rượu trong ly, giọng căm tức nói: “Hừ, hôm nào tôi phải đi gặp tên Lý Dục Thần đó mới được!”
Chung Thần thấy đã đạt được mục đích rồi thì không nói tiếp nữa, chuyển lời: “Cậu Từ, chúng ta qua kia ngồi đi, lát nữa còn những tiết mục mà anh Viên sắp xếp”.
Hôm nay anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ Viên Thế Kiệt giao, hơn nữa còn móc nối được quan hệ với cậu Từ Giang Đông, trước mắt, Từ Hiểu Bắc này rất dễ nói chuyện, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, thì không khó lợi dụng.
Có nhà họ Viên Tiền Đường cùng với nhà họ Từ Giang Đông hỗ trợ, Chung Thần cảm thấy cái ngày nhà họ Chung phất lên đã không còn xa.
Đúng lúc này, anh ta nhận được điện thoại từ Lâm Mộng Đình.
Biết Lâm Mộng Đình đồng ý tới tham gia lễ hội chào đón tân sinh viên, Chung Thần cảm thấy hết sức bất ngờ.
Nhưng anh ta suy nghĩ, sau đó lập tức có cách.
Anh ta gọi điện thoại cho Viên Thế Kiệt, sau khi được đồng ý thì tìm đến Từ Hiểu Bắc, nói.
“Cậu Từ, tôi càng nghĩ càng giận, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Thế này nhé, cậu ở đây chờ, tôi phải gọi Lâm Mộng Đình tới, à không, mời đến, dù có bắt tôi phải quỳ xuống trước mặt cô ta tôi cũng chấp nhận. Hôm nay là tiệc chào đón cậu Từ, tôi nhất định phải mời được”.
Từ Hiểu Bắc cau mày, nói: “Không cần thiết lắm đâu, tôi là người Giang Đông, ngày đầu tiên đến Tiền Đường, không cần thiết phải làm vậy. Muốn lấy lại thể diện thì sau này vẫn còn cơ hội”.
“Hừ, tôi muốn nhìn xem con trai Mãnh Hổ Giang Đông thì có gì đặc biệt hơn người! Đừng để cha là mãnh hổ, con lại là bao cỏ!”