Châu Na ngồi vào ghế chủ toạ, cười nói: “Vậy tôi xin phép thể hiện tay nghề vụng về của mình đây”.
Phải công nhận rằng Châu Na có phong thái quyến rũ trời sinh, chị ta chỉ ngồi ở đó thôi cũng đã thướt tha yêu kiều.
Kết hợp với bộ dụng cụ pha trà tinh xảo, những ngón tay mảnh khảnh di chuyển mượt mà trên bàn trà khiến người ta say mê.
Chỉ một lát sau, mấy ly trà đã được đưa tới trước mặt mọi người, hương trà phả vào mặt.
Phùng Thiên Minh nâng ly trà lên ngửi rồi khen ngợi: “Lúc nãy tôi cũng uống loại trà này nhưng mùi vị rất khác biệt. Tay nghề của Tiểu Na có thể biến mục nát thành thần kỳ luôn mà. Mọi người ngửi thử xem, hương thơm của trà này còn thoang thoảng mùi thơm của phụ nữ, đây chính là tác dụng khi để người đẹp pha trà”.
“Chú Minh khen quá lời rồi”, Châu Na khiêm tốn đáp.
Lý Dục Thần cũng nâng ly trà lên ngửi, đúng là trà ngon, lá trà tươi, kĩ thuật pha trà cũng tốt.
Về phần phụ nữ pha trà thêm thơm gì đó chỉ là nói đùa thôi.
“Chú Minh có lời gì cứ nói thẳng ra luôn đi”, Lý Dục Thần bưng ly trà nói: “Con người tôi không thích quanh co lòng vòng”.
“Được, thẳng thắn lắm”, Phùng Thiên Minh cười ha hả: “Vậy tôi sẽ nói thẳng luôn. Cậu Lý đây là bậc cao nhân, nếu tôi nói tôi muốn mời cậu làm vệ sĩ cho tôi thì có vẻ không tôn trọng cậu lắm, cho nên tôi muốn hợp tác với cậu”.
“Hợp tác như thế nào?”
“Gồm hai vấn đề. Thứ nhất, cậu Lý có võ nghệ cao cường, Hoàng Hải thiết y và thầy Hồng của phái Thái Cực đều thua trong tay cậu, với bản lĩnh của cậu, tôi không dám nói đến việc thành lập tông phái, nhưng mở võ quán vẫn dư sức. Nếu cậu Lý mở võ quán, tôi có thể góp chút sức mọn, tôi sẽ lo địa điểm và kinh phí, còn chuyện kinh doanh cậu cũng không cần phải lo, cậu chỉ cần chuyên tâm dạy học trò của mình là được”.
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà, lẳng lặng nhìn Lý Dục Thần.
Mã Sơn hào hứng.
Anh ta đánh nhau từ nhỏ nên cực kì thích tập võ, nằm mơ cũng muốn theo học một bậc thầy võ lâm, nhưng tự mở võ quán là chuyện là anh ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Không ngờ người anh em tốt của anh ta lên núi mười mấy năm, vừa trở về đã có thể mở võ quán.
Lý Dục Thần đã hiểu.
Nói hay quá nhỉ! Mở võ quán, kinh phí ông lo, địa điểm ông chọn, việc kinh doanh ông quản lý, đó chẳng phải là làm võ sư cho ông, có khác gì vệ sĩ không chứ.
Chắc Phùng Thiên Minh cũng từng giúp thầy Hồng của phái Thái Cực kia mở võ quán chứ gì.
Hơn nữa một người đường đường là học trò của Thiên Đô, chỉ thiếu một bước nữa sẽ đột phá Tiên Thiên, thế mà lại đến thành phố Hòa để mở võ quán, đúng là trò cười.
Trong giới võ đạo, người có thể đạt tới Hoá Kình đã vô cùng hiếm thấy.
Sau Hoá Kình, đột phá đỉnh cao của võ đạo mới được gọi là Tông Sư.
Mục tiêu cuối cùng mà Tông Sư võ đạo theo đuổi đó là từ Hậu Thiên trở thành Tiên Thiên, kể từ đó nhập đạo.
Những người có thể trở thành Tông Sư đều là kỳ tài võ đạo hiếm gặp, họ si mê võ đạo cả đời, luyện quyền suốt mấy chục năm, đến tận bảy, tám mươi tuổi mới đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Lúc đó họ muốn tiếp tục bước vào Tiên Thiên sẽ khó khăn biết bao.
Mà Lý Dục Thần chỉ mới chừng hai mươi tuổi đã bước một chân vào trong cánh cửa Tiên Thiên.
Bảo anh mở võ quán, sao anh có thể đồng ý cho được?
Nhưng Lý Dục Thần không từ chối ngay lập tức.
Mục đích chính mà anh đến thành phố Hòa là để điều tra nguyên nhân cái chết của ông nội mình ngày xưa.
Bởi vì đã quá lâu rồi, manh mối cũng không còn nữa, hiện tại anh phải tìm chỗ đứng ở thành phố Hòa trước, sau đó nhờ cậy các thế lực ở đây để điều tra manh mối từ từ.
Phùng Thiên Minh chủ yếu làm ăn theo hướng không chính đáng, ông ta có nhiều mối quan hệ với xã hội đen, người này có thể lợi dụng.
Lý Dục Thần mỉm cười, hỏi: “Ở thành phố Hòa có Tông Sư không?”
Phùng Thiên Minh sửng sốt, đáp: “Tông Sư võ đạo cao quý nhường nào, thành phố Hòa nhỏ bé sao có thể có Tông Sư? Cả cái tỉnh Nam Giang này cũng chỉ có Hà Trường Sinh của Tiền Đường là Tông Sư đã được công nhận thôi”.
Lý Dục Thần kinh ngạc: “Tông Sư ít đến vậy sao? Tôi cứ tưởng nhiều người tập võ thì ở đâu cũng sẽ có Tông Sư chứ, không ngờ một tỉnh mới có được một Tông Sư”.
Phùng Thiên Minh sa sầm mặt, đó là Tông Sư đấy, đâu phải đá phỉ thuý, nhặt bừa là có thể gặp được đâu.
Ở trước mặt vũ lực chân chính, những gia tộc giàu có và quyền thế như họ đều không đáng nhắc tới.
“Cũng không thể nói là chỉ có một người, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, hai anh em chưởng môn của Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Ngọc và Vương Tông Sinh, nghe nói những người này đều đã đạt tới cảnh giới Tông Sư từ mấy năm trước, chẳng qua độ nổi tiếng của họ không bằng thầy Hà Trường Sinh thôi. Tất nhiên còn có một số cao nhân sống ẩn dật hoặc đi thưởng ngoạn phong cảnh núi non khác nữa, họ không phải người mà chúng ta có thể gặp”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Chuyện mở võ quán tạm thời gác sang một bên đi, một nơi đến cả Tông Sư cũng không có thì mở võ quán cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là đợi khi nào tôi nhận học trò, tôi sẽ để học trò của mình mở. Ông nói vấn đề thứ hai đi”.
Trở lại đại sảnh giao dịch, Lý Dục Thần đi thẳng đến gian hàng bán chiếc gương đồng ban nãy.