Chị Mai nói: “Lần đầu tiên nghe thấy cậu nói ba chữ ‘cố hết sức’, xem ra bà Xà này rất quan trọng với cậu. Tôi lại rất muốn xem xem, cậu cố hết sức thì sẽ như thế nào”.
Những người khác cũng rất hiếu kỳ.
Trong mắt bọn họ, Lý Dục Thần rất thần kỳ, còn anh dường như chưa từng thi triển toàn lực. Họ rất mong chờ ‘cố hết sức’ của Lý Dục Thần.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh, lại có mấy người đi ra từ lối đi của khách quý, người dẫn đầu là một người trung niên vô cùng có phúc tướng, nhìn tuổi tác có lẽ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi.
Từ khí tức của người đó, Lý Dục Thần đoán, người này cũng là tông sư. Tu vĩ võ đạo không bằng Hà Trường Xuân, nhưng cao hơn Xà Bích Thanh.
Nhưng trên người Xà Bích Thanh còn có khí tức âm u khác với võ đạo, tuy đã được che giấu, nhưng không giấu được con mắt của Lý Dục Thần. Anh đoán, Xà Bích Thanh ngoài tập võ, có lẽ là người trong bàng môn, chỉ là tu thiên hướng về môn đạo như vu thuật.
Tuy vu thuật bị coi là bàng môn tà đạo, nhưng nguồn gốc của nó cũng là tiên gia chính tông. Tu hành đến cao thâm, vạn pháp quy tông.
Cho nên luận tu vi, Xà Bích Thanh cao hơn người này, thậm chí so với Hà Trường Xuân đã tu ra võ hồn, cũng chưa chắc sẽ kém.
Chị Mai tiếp tục giới thiệu: “Đó là Bách Phú Minh, tông sư Kim Lăng”.
“Đại hội võ lâm của Nam Giang, Xà Bích Thanh tốt xấu gì cũng ở Nam Giang, một mình ông ta là người Kim Lăng đến đây làm gì?”
“Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân đấu võ, muốn phân cao thấp, cũng phải có người đánh giá phân xét. Họ đều là tông sư, tông sư đấu võ, cũng không thể để một đám người dưới tông sư làm trọng tài chứ? Huống hồ Bách Phú Minh còn là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Hoa Đông, đương nhiên là phải đến”.
Lý Dục Thần không hiểu nói: “Rõ ràng tu vi của người này không bằng Hà Trường Xuân, sao ông ta lại làm hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông?”
Chị Mai ngạc nhiên nói: “Cậu chắc chắn ông ta không bằng Hà Trường Xuân?”
“Vậy Châu Khiếu Uyên là gia chủ của nhà họ Châu ư?”