――Cô chứng kiến các tương lai.
.
[――nếu không, thì thậm chí một thanh kiếm ngươi cũng không vung nổi. Đạo tặc!!]
[note26405]
[Nào, nhìn đi. Lần này thiếp lại thắng rồi nhé.]
[note26406]
[Subaru và Emilia-neesama chắc cũng mệt rồi. Em xin lỗi. Em lại trở thành gánh nặng của mọi người. Em xin lỗi. Dù có cảm ơn mọi người bao nhiêu lần cũng không đủ…]
[note26407]
.
――Với mỗi một đốm sáng, một tương lai được mở ra trước mắt cô.
.
[Người tôi muốn giết đến vậy hóa ra lại rất dịu dàng, quả là một cơn ác mộng khủng khiếp.]
[note26408]
[Có những cảm xúc không nên được nói ra. Liệu ngươi có hài lòng với kết quả đã sáng tỏ đó chăng?]
[note26409]
[Cậu cảm thấy mình đã hoàn thành được lời hứa chưa? Nếu có… nếu có, thế thì tôi thà bị trói rồi chết quách trong cái hang hồi đó đi còn hơn! Nếu biết sẽ phải thấy bình minh này, thà tôi bỏ mạng từ trước đi còn hơn! Đồ súc sinh, đồ súc sinh!]
[note26410]
[Xin lỗi nhé. Xin lỗi vì tôi quá yếu đuối. Xin lỗi vì tôi đã không thể xuống tay. Từ giờ “......” sẽ phải cô đơn vĩnh viễn. Xin lỗi, bởi tôi quá nhu nhược…]
[note26411]
.
――Tiếng khóc than, tiếng gào thét, những câu từ trước lúc lâm chung, sự tái sinh, cuộc gặp gỡ, tương lai được biểu diễn dưới muôn hình vạn trạng.
.
[Ừm, ừm… Cháu của ta… đã trưởng thành rồi nhỉ…]
[note26412]
[Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ mạng bởi một thứ vớ vẩn như lời nguyền đâu!]
[note26414]
[Chỉ là, ta đã nhận ra một điều… Rằng ta không h~~ề đơn độc trên con đường bấy lâu nay ta vẫn cất bước]
[note26415]
[Tại sao… lại không có linh hồn trú ngụ bên trong!?]
[note26416]
.
――Tương lai chỉ có tuyệt vọng thôi sao? Tương lai không còn gì khác ngoài bi ai và thống khổ sao?
.
[Như đã hứa, ta sẽ xé xác nhà ngươi! Hả!? Natsuki Subaruuuu!!]
[note26417]
[Ta tham lam đến thế sao? Bộ những gì ta nói có gì xa xỉ lắm sao? Đừng ai chết, đừng ai khóc… chuyện đó có gì khó lắm sao?]
[note26418]
[Rốt cuộc, chúng ta phải đổ đến giọt máu cuối cùng để chuộc tội nhỉ.]
[note26419]
[Thiện ác, yêu ghét, tốt xấu, toàn là những thứ nhảm nhí. Ngừng lại ở đó đi. Dù có là Phù Thủy hay Rồng, nếu cản đường, ta… không, bọn ta đều sẽ nghiền nát.]
[note26420]
.
――Nếu vậy, con đường hiện tại của cô là sai lầm sao? Những nguyện cầu của cô là sai lầm sao?
.
[――Tôi biết cầu nguyện để xin sự giúp đỡ là vô cùng ngạo mạn. Ta chỉ nên cầu nguyện để được tha thứ.]
[note26421]
.
――Ở thế giới trong đốm sáng cuối cùng, một thiếu nữ, người mà Emilia chưa từng thấy tỉnh giấc hay nói chuyện, cất tiếng.
“Mong mình sẽ có thể nói chuyện với cô ấy", Emilia nghĩ.
Cảm xúc đó là quá đủ để cô chối bỏ việc phủ định mọi thứ.
.
______________________________________________________
.
Khi tầm mắt rõ ràng trở lại cũng là lúc cô nhận ra mình đang ở trên một cánh đồng đầy gió.
Một chiếc bàn trắng được đặt trên gò đất nhỏ. Emilia ngồi lên chiếc ghế trắng, không nhớ nổi chuyện gì vừa xảy ra vài giây trước. Có điều, cô biết mình đang ở trong thế giới giấc mơ.
“Echidna?”
Nếu có ai đó nghênh tiếp cô sau khi Thử Thách kết thúc, thì đó chắc chắn sẽ là người giám sát Thử Thách, Echidna. Emilia đảo mắt ra xung quanh để tìm cô.
Nhưng dù đã kéo mắt trải dọc khắp thảo nguyên bất tận, ra tận đường chân trời, Emilia vẫn không tìm được dấu hiệu nào của con người hay bất kỳ vật nào có thể che chắn. Giả như cô rời khỏi chỗ và đi dạo, có thể cô sẽ không tìm lại được bộ bàn ghế màu trắng này lần thứ hai không biết chừng.
“......”
Dù đang ngồi đây, nhưng cô có cảm giác kỳ quái rằng mình có thể sẽ rơi ra phía bên kia đường chân trời. Emilia hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nếu không có ai xuất hiện cô định sẽ rời đi.
Có lẽ có lối ra ở đâu đó. Cô sẽ tìm lối ra đó và thoát ra ngoài. Phí thời gian ở đây cũng chẳng được ích gì.
“Từ xưa đã vậy rồi, hà. Nhưng tại sao những lúc như này, phù. Đều tới phiên của ta cơ chứ, hà. Ngươi thì nghĩ sao? Phù.”
“...a.”
Thấy một quả bóng tóc đột nhiên xuất hiện phía bên kia bàn, Emilia cứng người.
Vẫn trong tư thế đứng lên nửa chừng, Emilia kinh ngạc, chăm chú nhìn sự tồn tại trước mắt.
Cô bất giác nuốt ngược hơi thở vào trong.
“Ừm… Một phản ứng khá dễ đoán, hà. Phản ứng như vậy là đúng lắm, phù. Cậu nhóc hồi trước có hơi thản nhiên quá, hà.”
“――――.”
Nhân vật này mỗi lần nói được một đoạn là mỗi lần thở ra một tràng dài u ám.
Cô là một người phụ nữ uể oải, chỉ mặc độc duy nhất một chiếc áo choàng đen, với mái tóc dài thượt màu tím đỏ. Lời của cô không hề gai góc, thái độ cũng khá thoải mái.
――Nhưng Emilia vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề đến nghẹt thở toát ra từ cô.
Nếu đối phương muốn, đầu của Emilia có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Emilia đã nhớ lại quá khứ, bây giờ cô có thể điều khiển lượng mana mà cơ thể cô không thể kiềm chế hết. Mặc dù năng lực chiến đấu độc lập của bản thân đã khác xa so với trước, nhưng cô không nghĩ mình có cơ hội thắng với người ở trước mắt.
Người phụ nữ này có thể giết Emilia dễ như đập ruồi ―― cô hiểu rất rõ điều đó.
“Ngươi không cần... cảnh giác đến thế đâu, phù. Ta không muốn hại ngươi, cũng không muốn bị ngươi hại đâu, hà. Làm như thế… phiền lắm, phù. Chỉ tại cái mụ Echidna cứ khăng khăng… không muốn gặp ngươi, hà… nên ta mới phải ở đây, phù...”
“Vậy… vậy sao…?”
Emilia bẽn lẽn gật đầu.
Ngay cả bây giờ, áp lực bao vây người đối diện cô vẫn chưa dịu bớt. Việc người phụ nữ này có thể xóa sổ Emilia dễ như trở bàn tay không hề thay đổi. Nhưng một khi nếu muốn cô ta vẫn có thể giết được Emilia thì Emilia có khiếp sợ hay không cũng chẳng thay đổi được gì.
Emilia hít sâu, nín thở, và thở ra. Cô bắt bản thân phải bình tĩnh.
Cô thay mặt cho Echidna… tức là, cô cũng là một Phù Thủy sao?”
“――. Ra vậy, hà. Ngươi can đảm hơn ta nghĩ đấy, phù. Ngươi không chần chừ vào thời khắc quan trọng, hà. Chắc là được thừa hưởng từ mẹ đây mà, phù.”
“Cô biết mẹ tôi sao?”
“Ta không giải thích kĩ được, nhưng đúng là có, hà.”
Mối liên hệ không ngờ tới khiến Emilia nuốt khan, nhưng người phụ nữ nói xong thì bày ra khuôn mặt mệt lử. Emilia có thăm dò đi chăng nữa thì chắc cũng chẳng biết được gì.
Một ngày nào đó cô sẽ đào sâu hơn, còn hiện tại cô sẽ gạt chủ đề ấy qua một bên. Cô đã thấy lại quá khứ, chứng kiến một hiện tại đã không xảy ra, vầng hào quang của Fortuna và Geuse vẫn còn đọng trong lồng ngực cô.
Tạm thời với cô vậy là đủ rồi.
“Tôi gọi cô là gì được nhỉ?”
“Ta rất ưa mấy đứa trẻ không nhõng nhẽo đấy, phù. Typhon nhìn ngươi mà học tập thì tốt biết mấy, hà. Tên ta là Sekhmet, phù. Như ngươi đã đoán, ta là Phù Thủy Lười Biếng, hà.”
Sekhmet tì cơ thể lên bàn và ngẩng đầu lên, nở nụ cười yếu ớt.
Quầng thâm dưới khóe mắt và làn da xanh xao khá đáng quan ngại, nhưng cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp với nét mặt thanh tú. Ấy vậy, từ “Phù Thủy”, cũng như bầu không khí ghê rợn tỏa ra từ cô mà nói, cô ta không phải một nhân vật tầm thường.
“Ta không quan tâm, phù… thế giới hiện tại, hà… truyền lại tên tuổi của Phù Thủy bọn ta như thế nào, phù. Ta chỉ muốn.... nhanh hoàn thành việc được nhờ, hà… rồi đi ngủ cho đã thôi, phù.”
“Mà, nếu cô đã thấy phiền như vậy… sao Echidna lại không nhờ người khác? Nếu cô ấy không muốn thì không cần trực tiếp ra mặt cũng được… nhưng không còn Phù Thủy nào khác sao?”
“Nếu là mấy kẻ khác, hà… thì không nói chuyện ra hồn được đâu, phù. Trong số bọn họ... thì chỉ có Minerva là nói chuyện được, hà. Nhưng cổ lại không thể gặp ngươi, phù.”
“Minerva…”
Sekhmet phải liên tục ngừng lại giữa chừng để thở khiến nhịp độ lời nói của cô trở nên dở tệ. Nhưng nghe rằng cô dễ nói chuyện hơn những Phù Thủy khác, Emilia chỉ tưởng tượng thôi cũng phát sợ.
Nhưng suy nghĩ đó như bị lấn át bởi sức nặng của cảm xúc mà từ “Minerva” mang lại.
“Minerva…”
Emilia nghiêng đầu, lẩm bẩm nhắc lại một lần nữa.
Không hiểu sao, cô có cảm giác từ ngữ đó như muốn gợi lại cho cô những ký ức vô cùng hoài niệm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không nhớ đã từng nghe thấy cái tên đó, dù là trong những ký ức từ xưa đến nay, hay kể cả trong những ký ức vừa hồi phục.
Nhưng cái tên bí ẩn ấy lại cho cô cảm giác vô cùng thân thuộc.
“Mà thôi, nói về một người chẳng ở đây cũng không ích gì, hà. Dù sao đi nữa, ta chỉ cần truyền lại những gì Echidna nhắn cho ngươi là được, phù. Kết luận sau khi nghe xong điều đó của ngươi sẽ quyết định Thử Thách sẽ kết thúc hay không, hà. Cũng không dễ dàng lắm, phù.”
“Ờm… cô vất vả rồi…”
“Ta sẽ ghi nhận lòng tốt của ngươi, hà. Nào, nghe cho kĩ đây, phù.”
Gọi Emilia đang trầm ngâm, Sekhmet ngả một bên đầu xuống bàn. Cô nhìn lên Emilia, và sau một hơi thở nặng nề, đặt thêm tay phải lên bàn.
“Ngươi đã thấy những tương lai, hà… trong Thử Thách thứ ba rồi nhỉ, phù. Đó là những tương lai có thể xảy ra, hà… nếu ngươi vượt qua Thử Thách trong lăng mộ, phù.”
“Những tương lai… có thể xảy ra.”
“Có thể tất cả chúng sẽ xảy ra, hà. Ngược lại, có thể không tương lai nào sẽ xảy ra, phù. Có điều, xét từ tính cách của Echidna mà nói, hà… kể cả ta cũng biết đó không phải những tương lai tốt đẹp gì cho cam, phù.”
Những Phù Thủy khác nghĩ thế nào về Echidna? Ít nhất, có vẻ Sekhmet xem cổ là một người hiểm ác. Các Phù Thủy còn lại thế nào thì Emilia không biết được.
Thực ra cảm tưởng của Sekhmet về Echidna còn tệ hơn Emilia mường tượng, nhưng khó mà đòi hỏi Emilia nhận định về Echidna tệ hơn cả “một Phù Thủy hiểm ác”.
“Tương lai rẽ lối thành muôn vàn nhánh khác nhau, và các khả năng cũng vậy, hà. Nhưng những tương lai ngươi đã thấy là những hạt giống bi kịch rất có thể sẽ xảy ra, phù. Liệu chúng sẽ đâm chồi và nảy nở thành những bông hoa như thế nào đây…? Hà. Ngươi đã sẵn sàng… bước trên con đường nở đầy hoa độc… con đường có lẽ sẽ mang đến bất hạnh cho mọi người hay chưa…? Phù.”
“――――.”
Emilia giữ im lặng, nhìn Sekhmet bằng ánh mắt nghiêm trang.
Gương mặt của Sekhmet thấm mệt sau một chàng phát biểu dài, nhưng cặp mày của cô nhíu lại khi nhận ra ánh nhìn của Emilia.
“...Ta đã đặt câu hỏi cho ngươi rồi phải không? Hà.”
“A… ơ? Đó là câu hỏi sao? Chỉ cần tôi trả lời câu đó, thì Thử Thách sẽ kết thúc sao?”
“Chắc là như vậy đấy, phù… Mà thực ra, với mục đích ngươi có trong đầu, thì ngay thời khắc ngươi đến được đây, Thử Thách đã kết thúc rồi, hà.”
Nghe Sekhmet xem đây như bài thi cho sẵn điểm, Emilia cười nhăn nhó.
Emilia không có ý xấu. Chỉ là, cửa ải lần này bình thường đến nỗi ngạc nhiên. Bởi, cô trả lời cô sẽ đưa ra quá rõ ràng rồi.
“Những thế giới sẽ kết thúc trong thảm kịch của mọi người à… Không, tôi chưa hề sẵn sàng để thấy chúng.”
Cô nhớ lại những ký ức như xâu xé lồng ngực cô, cào cấu trái tim cô.
Trong thế giới đen đặc đó, giữa những đốm sáng muôn màu, Emilia nghe những tiếng khóc than hết lần này tới lần khác.
“Ở thế giới tối đen như mực vừa rồi, tôi đã thấy rất nhiều tương lai mà mọi người phải chịu một cái kết bi thương. Họ đã khóc lóc, đau khổ, và giận dữ. Tôi không biết tường tận sự tình, nhưng tôi không muốn thấy những tương lai như thế.”
“...Nhưng nếu tiếp tục con đường ngươi đang đi, phù… ta chắc rằng khả năng những chuyện đó xảy ra sẽ rất cao, hà. Ngươi ghét những tương lai đó, vậy ngươi sẽ bỏ chạy sao? Phù.”
“Không. Chính vì ghét nên tôi sẽ đối diện với chúng.”
Emilia lắc đầu, cô ưỡn ngực ra với Sekhmet đang nheo mắt.
Luồng áp lực trở nên áp đảo, như có thể nuốt chửng cô bất kì lúc nào, nhưng tinh thần của Emilia vẫn không chùn bước.
Nếu cô ngần ngại, ký ức về cha và mẹ sẽ kéo tay cô. Nếu cô muốn bỏ cuộc, sẽ có người động viên để cô tiến lên phía trước.
“Bọn tôi sẽ chạy vượt qua và né được những tương lai buồn thảm đó. Nếu vậy còn chưa đủ thì chúng tôi sẽ lấy đà nhảy vọt qua chúng. Nếu có ai ngã rớt lại, chúng tôi sẽ gắng hết mình kéo họ theo cùng. Chỉ cần lặp lại như thế, những giọt nước mắt vừa nãy sẽ được lau sạch.”
“Ngươi rất tự tin và liều lĩnh đấy, hà. Nếu chỉ nói được lý tưởng hão huyền và những gì thuận tiện cho bản thân, thì ngươi sẽ trượt ngã ngay khi vấp phải thất bại đấy, phù. Ngươi không nghĩ… như vậy sao? Hà.”
“Tôi sẽ nghĩ như vậy… nếu chỉ có một mình.”
Nghe Sekhmet mỉa mai, Emilia, không hề run sợ, đáp lại.
Theo một nghĩa nào đó, đứng trên lập trường của mình nghĩa là Emilia phải phụ thuộc vào người khác. Tuy nhiên, lựa chọn ấy với Emilia là thứ khó khăn hơn tất thảy, là lựa chọn mà lần đầu tiên cô được tự mình chọn lấy.
“――――.”
Nghe vậy, lần đầu tiên, Sekhmet há hốc miệng.
Cô lập tức úp mặt xuống, vừa để tóc và bàn che mất gương mặt, cô vừa,
“Khục, phụt… ha, ha ha ha ha! Ờ, phải rồi! Chính là như vậy! Là như vậy, đúng là như vậy rồi, nếu là ngươi hiện tại chắc chắn sẽ trả lời như vậy! Aaa, buồn cười chết mất!”
“Tôi trả lời như vậy tức cười lắm sao?”
“Buồn cười đến phát khoái, hà. Được chưa? Phù. Mụ Echidna ấy nhé, hà… sau khi chết rồi vẫn không thuốc gì chưa nổi, phù. Cô ta thích thấy những kẻ tham gia đau khổ qua những cửa ải về quá khứ, hiện tại và tương lai, hà… Ả muốn thấy những kẻ đó sẽ đưa ra câu trả lời thế nào, phù. Nhưng thấy kế hoạch của ả lại bị phá hỏng, theo cách này… hà… Đúng là khoái khỏi phải hỏi, phù.”
Sekhmet cười lớn, vừa hô hấp nặng nhọc vừa nói bằng giọng phấn chấn. Cô ngẩng đầu và nâng người dậy, thả mình vào lưng ghế để nhìn Emilia từ phía chính diện.
Ánh mắt cô chứa đầy hoài niệm, cô giữ nguyên nụ cười trên môi,
“Tiền đề của Thử Thách là ngươi phải tham gia một mình, hà. Ấy thế ngươi lại trả lời rằng ngươi sẽ không đối mặt với chúng một mình, phù. ――Echidna mà nghe được, bả sẽ cằn nhằn cả ngày bằng bộ mặt nghiêm túc cho coi, hà.”
“Vậy à. Vậy là cô ấy sẽ phản ứng như thế… Tôi cũng rất rất muốn thấy gương mặt đó đấy.”
“Kẻ thất bại như cô ta sẽ không đời nào cho ngươi thấy gương mặt ấy đâu, phù. Đó là đặc quyền của những kẻ trú ngụ trong thế giới giấc mơ này thôi, hà.”
“Bất công quá.”
Emilia bĩu môi, lại càng làm cho Sekhmet thêm vui vẻ.
Từ góc nhìn bên ngoài, bầu không khí hòa nhã giữa họ như của hai người bạn thân chí cốt đã quen nhau hàng chục năm.
“Cơ mà, thay cho bản mặt kia của bả, ta sẽ thông báo cho ngươi về kết quả Thử Thách, hà. Dĩ nhiên là không có gì cần phàn nàn, ngươi đã đỗ ở mức điểm xuất sắc, phù.”
“Đơn giản như vậy cũng được sao?”
“Bộ phải là câu trả lời phải hóc búa, hay một bài diễn văn cường điệu mới đạt hả? Hà. Nếu vậy, ngươi đã nhầm khi kỳ vọng điều đó ở ta đấy, phù. Dẫu sao thì người giám sát hiện tại cũng là ta, câu trả lời của ta cũng là câu trả lời cuối cùng, hà… Thử Thách đã… kết thúc hoàn toàn, phù.”
Thở một hơi thật dài, Sekhmet búng tay. Sau lần một và lần hai thất bại, cuối cùng lần ba cô cũng tạo ra được tiếng búng tay, và gió nổi lên từ sau lưng Emilia.
Mái tóc màu ngân đung đưa, Emilia ngoái đầu lại, và thấy một cánh cửa đã hiện ra dưới chân đồi. Cánh cửa trông như không dẫn tới đâu cả, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây là lối ra để thoát khỏi thế giới giấc mơ.
“Sau khi đi qua cánh cửa đó, Thử Thách sẽ kết thúc… phải không?”
“Phải, hà. Chúc mừng, phù. Suốt bốn trăm năm, hà… kể từ khi lăng mộ được dựng thành, và các Thử Thách của Echidna được đưa vào vận hành, chưa một ai có thể hoàn thành chúng, phù. Mà vốn, cũng đâu được mấy người nhận Thử Thách đâu, hà.”
“...Phải. Khá ít người nào lui tới Thánh Địa, mà điều kiện để bị mắc kẹt ở đây cũng rất hà khắc.”
“Còn cả chuyện… mà thôi, kệ đi, phù. Dẫu sao cũng kết thúc rồi, hà.”
Emilia nhận thấy Sekhmet bắt đầu nói chuyện mơ hồ, nhưng cô không đề cập thêm. Quan trọng hơn, nghe rằng Thử Thách đã kết thúc khiến cô phấn khích hơn nhiều.
Thực lòng mà nói, cô chưa cảm thấy đạt được thành tựu gì lắm. Cảm xúc đó vẫn chưa sục sôi. Cô đã từng suýt suy sụp khi cố gắng vượt qua Thử Thách đầu tiên, quá khứ,cô đã từng nhụt chí và nghĩ mình không thể nào thành công được.
Lần này cô đã hừng hực khí thế quyết không chịu thua, ấy thế mà,
“Trông ngươi… có vẻ không đồng tình lắm nhỉ, phù.”
“À thì, tôi chỉ rất rất bất mãn một tí thôi.”
“Nói gì thì nói, Echidna không đưa ra những vấn đề không thể giải quyết đâu, hà. Chỉ có vậy thì không phải, nhưng cơ bản là như thế, phù.”
Nếu một Phù Thủy đã nói về một Phù Thủy khác như vậy, thì điều đó hẳn là đúng.
Emilia miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Sau khi nhìn cô để dò xét, Sekhmet khẽ vẫy tay phải đang đặt trên bàn.
“Sau khi đi qua, hà… cánh cửa phía sau, ngươi sẽ rời khỏi thành trì giấc mơ, phù. Cũng có nghĩa là Thử Thách sẽ kết thúc, hà. Và ngươi sẽ đủ tư cách để vào căn phòng, phù… phía sau nơi diễn ra Thử Thách, hà.”
“Là cánh cửa… được đặt giữa phòng. Ừm, đúng là có thứ đó. Sau khi vào đó… thì có thứ gì bên trong vậy?”
“Ở đó là cơ quan giúp duy trì sự hoạt động của lăng mộ, phù. Chỉ cần ngừng cơ quan đó lại, hà… vai trò của Thánh Địa cũng kết thúc, phù. Vào đó rồi ngươi sẽ tự biết cách thực hiện, hà.”
“Tôi sẽ ngừng hoạt động của lăng mộ, vai trò của Thánh Địa sẽ biến mất. Và kết giới sẽ bị phá vỡ phải không?”
Nếu kết giới không còn, thì không chỉ Emilia, cả những người dân sống ở Thánh Địa cũng có thể ra khỏi rừng.
Cô không biết có bao nhiêu người sẽ rời khỏi đây sau khi kết giới được giải phóng. Cô cũng không biết cuộc sống của bên ngoài thực sự có ích cho họ hay không.
Nhưng, họ không thể bị giam cầm ở đây thêm nữa.
Như cách Subaru thuyết phục Garfiel, Emilia sẽ phải thuyết phục họ. Thời kì của gian bị ngưng trệ nơi đây sẽ chấm dứt.
Khi thời gian chuyển động trở lại, họ sẽ gây dựng nơi ở mới cho mình thế nào đây?
Nếu có thể, Emilia muốn cùng họ tìm ra câu trả lời.
Cô sẽ kéo tay họ, đẩy lưng họ, và dẫu có khó thế nào chăng nữa, song hành cùng họ.
Tuy đó chỉ là cách cô thể hiện lý tưởng làm vua thiếu tin cậy, không vững chãi, và hẵng còn non nớt của mình.
“Thế là đủ rồi.”
Sekhmet nói, tựa như nhìn thấu tâm can của Emilia.
Chỉ riêng câu nói đó, cô không kèm theo tiếng thở dài đặc trưng. Mặt đối mặt nghe cô nói, Emilia khẽ nuốt nước bọt.
Và mỉm cười.
“Ừm, cảm ơn cô. Tôi cũng muốn như vậy.”
Nói rồi, Emilia đứng dậy.
Cô chải lại mái tóc màu bạc cho gọn gàng, rồi cúi đầu với Sekhmet đang nhìn theo.
Cô không biết tại sao bản thân lại làm như vậy nữa.
Có điều, Emilia cảm thấy chỉ nói từ biệt thôi là chưa đủ. Tại sao cô lại cảm thấy biết ơn đến vậy chứ? Sekhmet chắc sẽ không tiết lộ cho cô đâu.
Cô đẩy lại ghế vào bàn, và rảo bước xuống chân đồi, về phía cánh cửa.
Đứng giữa thảo nguyên mênh mông, trông cánh cửa thật mong manh, Emilia nhận ra cô có chút đượm buồn khi phải rời khỏi thành trì giấc mơ này.
Chiếc bàn màu trắng, những cơn gió mát lạnh. Ánh nắng rực rỡ, thời tiết tuyệt hảo.
Dự tiệc trà cạnh chiếc bàn kia cũng vui đấy chứ.
“Sekhmet-san, cô nhắn lại chuyện này với Echidna được không?”
“...Cứ nói đi, hà.”
“Nếu có cơ hội gặp lại nhau, thì cùng tổ chức một buổi tiệc trà nhé. Dù chỉ ở trong mơ chăng nữa, tôi cũng rất hoan nghênh.”
“――Được, không thành vấn đề. Ta... sẽ nhắn lại với cô ta.”
Đặt tay lên nắm cửa, Emilia quay lại và nói, nghe xong, Sekhmet mỉm cười.
Emilia cũng cười đáp lại, và mở cửa.
Sau cánh cửa, bóng đêm đang lan dần.
Nhưng vì một lý do nào đó, Emilia không ngần ngại mà bước vào. Emilia biết rõ cánh cửa ấy được kết nối tới đâu.
Cô đã vượt qua “quá khứ”, chọn lấy “hiện tại” cho mình, và tiếp theo cánh cửa sẽ dẫn cô tới “tương lai”.
.
________________________________________________________
.
――Cảm thấy hơi khó thở, Emilia ngồi dậy trên nền đất cứng.
Trở lại từ Thử Thách không giống tỉnh dậy từ một giấc ngủ.
Không phải cơ thể cô chìm vào giấc ngủ, mà giống như ý thức của cô được tách khỏi cơ thể và đưa đến một nơi khác hơn. Thể xác và linh hồn cô ở hai nơi khác nhau, nên linh hồn cô không chìm vào giấc ngủ, tất nhiên việc tham gia Thử Thách sẽ không giống đi ngủ rồi.
Nếu việc này giống với một giấc ngủ bình thường, thì xét đến việc cô rất dở trong việc thức dậy, sẽ mất kha khá thời gian cho đến khi cô tỉnh hẳn. Trước kia Puck hay gọi cô dậy, nhưng giờ nó không còn ở đây nữa, kiểu gì cũng sẽ tốn một tá thời gian.
Từ giờ cho đến sau này, cô đành phải học cách tự thân vận động mà thôi.
“――A, không được.”
Emilia ngái ngủ, đầu óc bắt đầu mụ mẫm.
Cô lắc đầu và tựa tay vào tường để đứng dậy. Cơ thể cô có vẻ không có vấn đề gì. Cảm giác chưa hoàn toàn tin vào việc mình đã vượt qua Thử Thách vẫn vậy.
Nhưng nếu những gì Sekhmet nói trong giấc mơ là thật――,
“Mình chắc sẽ mở được cánh cửa ở giữa phòng.”
Cô hướng mắt về phía bên kia phòng, và thấy cánh cửa đá ở mặt tường đối diện.
Cánh cửa mà lúc trước dù Emilia có đẩy hay kéo thế nào cũng không nhích lấy một li trong mắt Emilia đang được phủ một lớp ánh sáng mờ giống những bức tường trong mộ
Tức là nó đã được mở khóa sao?
Tiếng bước chân vang lên khi cô tiếp cận cánh cửa, đứng trước nó, Emilia nín thở.
Phía sau cánh cửa này là thứ gì đó sẽ mang tới sự giải phóng cho Thánh Địa.
Sekhmet bảo Emilia sẽ tự biết nên làm gì, nhưng thú thật cô có hơi lo, lỡ tới khi ấy cô lại không biết thì sao? Emilia không tự tin vào trí óc của mình cho lắm.
Liệu cô có được đưa ai theo cùng không? Chưa kể việc không nhiều người có thể vào được tận đây, cô có cảm giác nếu có thêm ai đó ở cạnh, cánh cửa sẽ không chịu mở ra.
Có lẽ vì mọi chuyện tiến triển quá nhanh mà thuận lợi mà cô không khỏi không đa nghi với cánh cửa này.
Cô nghi rằng có thể mình đã bị lừa, cô nên thận trọng hơn so với trước, thêm nữa đây còn là việc có liên quan tới con người mang tên Echidna. Chính vì biết đối phương mưu mô thế nào, Emilia lại càng phải cảnh giác.
“Dẫu sao thì, mình cũng phải vào trong. Được, đi nào.”
Cô nắm một bên tay lại để động viên bản thân, và đặt tay lên cửa. Cô nên kéo hay đẩy đây? Trong khi cô vừa nghĩ vậy vừa lướt tay trên cánh cửa,
――Một tiếng động vang lên, cánh cửa trượt sang bên, để lộ một lối đi cho Emilia.
“...A, sao mình lại có cảm giác Echidna đang cười ranh mãnh nhỉ.”
Vừa mới bắt đầu đã bị kẻ khác nhúng mũi vào, Emilia bĩu môi.
Cảm giác rằng cơ chế của cánh cửa này là thứ Echidna đã chuẩn bị kỹ lưỡng để trêu chọc cô, sự căng thẳng của Emilia có chút dịu đi.
Cô thở hắt ra, một lần nữa lấy lại khí thế, rồi bước vào phòng.
Phía bên trong là một căn phòng rộng chưa tới một nửa phòng diễn ra Thử Thách.
Căn phòng này nhỏ hơn cả một căn phòng nhỏ, chỉ hai chiếc giường ở dinh thự Roswaal là đủ để chiếm hết chỗ.
Cô tròn mắt ngạc nhiên vì không nghĩ căn phòng lại hẹp đến thế, rồi đến khi thấy thứ đang ở sâu trong phòng, cô bất ngờ đến nỗi đưa tay che miệng.
――Ở đấy có thứ gì đó tựa như một chiếc quan tài trong suốt, và có một người phụ nữ nằm bên trong.
Tựa như chỉ đang say giấc, cô đẹp đến nỗi thời gian như ngừng lại để giữ trọn vẻ đẹp đó.
Chiếc quan tài hình như được gia công bằng đá ma thạch. Chạm thử vào nó, Emilia phải bất ngờ vì độ tinh khiết và chất lượng của đá, độ đặc của loại tinh thạch này còn vượt trội hơn khối tinh thạch Puck từng trú ngụ.
Người phụ nữ kia được bảo quản trong loại đá ma thạch còn mạnh hơn loại dùng để chứa Đại Tinh Linh Puck bên trong. ――Tất nhiên, cô không còn thở. Emilia không cảm thấy sức sống từ cô, đây chỉ còn là một cái xác vô hồn.
Mái tóc dài suôn mượt của cô trắng như tuyết. Ở má và cổ, những phần da trần được để lộ của cô đều đẹp như tuyết đầu mùa, một vẻ đẹp khiến hơi thở của Emilia bất giác trở nên run rẩy.
Thân hình hoàn mỹ của cô được bao bọc trong bộ trang phục trông như một chiếc váy, màu đen thuần khiết không bị chen ngang bởi bất kỳ màu sắc nào khác tạo nên sự hài hòa kỳ diệu.
Một mỹ nhân chỉ có thể được biểu hiện bởi hai sắc màu, trắng và đen.
Vẻ đẹp thực sự, thứ không cần được trang hoàng bằng những loại trang sức thừa thãi, cũng phải nhún mình trước sắc đẹp của trắng và đen này.
“Cô ấy đẹp quá…”
Emilia vô thức thốt nên suy nghĩ của mình.
Chỉ cần nhìn vào gương cô cũng sẽ tìm được một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành khác[note26422], nhưng sự cảm khái của Emilia lúc này không bị ảnh hưởng bởi chuyện đó.
Chỉ là cô đang cảm động, đang cảm thấy mê mẩn vẻ đẹp trước mắt.
.
Người phụ nữ tuyệt đẹp dưới hai màu trắng và đen.
Là người Emilia đã gặp và trò chuyện rất nhiều lần trong thành trì giấc mơ, Phù Thủy Tham Lam.
Ở tận cùng trong lăng mộ, thứ chờ đợi Emilia sau khi vượt qua Thử Thách của Phù Thủy Tham Lam là,
“Cô ấy rất giống Echidna… nhưng đây là ai?”
Người phụ nữ gợi cho Emilia nhớ đến “Hiện thân của khát khao tri thức”, là một người cô chưa từng gặp mặt.
.
_______________________________________________________
.
[Lời tác giả]
Xin lỗi mọi người, route B vẫn chưa kết thúc.
Route này sẽ kết thúc trong cập nhật ngày mai.
.
________________________________________________________
[Lời nhóm dịch]
Nhưng bản dịch chapter cuối của route B thì không phải ngày mai đâu nha :v