Điều đầu tiên Subaru cảm nhận được khi tỉnh dậy là một đầu ngón tay đang chạm lên trán mình.
“Suy luận từ độ mềm mại tinh tế và sự ân cần của ngón tay, chắc chắn là tay của Emilia-tan!”
“—Dù cậu đoán đúng nhưng tôi vẫn thấy ma quái thế nào ấy, hoặc do tôi tưởng tượng thôi.”
Mở mắt ra, quang cảnh trước mắt Subaru bị che khuất bởi bàn tay đang chạm vào cậu. Qua kẽ hở của các ngón tay, cậu lén nhìn một góc gương mặt đẹp tuyệt mĩ của cô, và cậu giãn môi, mỉm cười.
“Thì, chỉ có Emilia-tan mới chịu chăm sóc cho tôi những lúc thế này, nên tôi cảm giác đó chắc chắn là cô. Đâu có ai nói được ngay ra người kia chỉ bằng tiếp xúc của đầu ngón tay thôi đâu?”
“Đúng nhỉ. Tôi thấy yên tâm hơn một chút rồi… Cơ thể của cậu... cậu có tự ngồi dậy được không?”
“Bằng một cách nào đó chắc là được… mà tôi ổn rồi.”
Vừa tỉnh đã bông đùa ngay được, Subaru nhổm mình khỏi giường. Nhìn lướt qua xung quanh, cậu thấy mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
Bộ ga giường cậu vừa nằm được trải qua loa, không đời nào so sánh được với những chiếc giường ở dinh thự Roswaal mà cậu đã quen thuộc. Subaru cố nhớ lại những gì xảy ra khi cậu bắt bắt đầu mất ý thức.
“Cho tới khi thực tại kết thúc, và từ lúc đó những ảo ảnh bắt đầu…”
Lăng mộ --- cậu đã tiến vào trong đó, và ngay lập tức bị ngã xuống một cái hố, những điều cuối cùng cậu còn nhớ khi ở thế giới thực. Rồi tiếp theo, là cuộc gặp với cô gái giả-đò-ngây-thơ-nai-tơ trong lăng mộ đó – Phù Thủy Tham Lam, nếu lời nói của một Phù Thủy là tin được, thì họ đã ở trong giấc mơ của cô ta.
Mọi thứ đều rất mơ hồ. Chán nản vì những kí ức mờ nhạt, Subaru đưa một tay lên xoa trán và nhìn về Emilia. Bên cạnh giường, cô ngồi trên ghế, có vẻ đang im lặng chờ Subaru sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Thấy cô ở đó, “Ừm…”, Subaru bắt đầu nói.
“Tôi có hàng tá thứ tôi muốn hỏi và nói với cô… nhưng trước tiên tôi phải nói điều này.”
“Ừ, gì vậy?”
Khẽ gật đầu, Emilia hỏi lại một cách đáng yêu. –Nhưng, mắt cô không hề cười.
Dưới ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt tím trong veo, Subaru co người.
“Xin lỗi vì lại làm cô lo lắng. Tôi bất cẩn quá.”
Nghĩ rằng cậu có thể, ít nhất phải có thể, dọn đường cho Emilia, cậu đã làm một việc quá khả năng của mình.
Và tình cảnh là, ngay bước đi đầu tiên cậu đã ngã sấp mặt. Nhận lời xin lỗi của Subaru, một cơn thở dài thoát ra từ miệng Emilia.
“Mồ. Người ta đã rất lo lắng đó. Lúc vừa bước vào cậu đã hét toáng lên rồi ngất xỉu.”
“Bỏ cái vụ la hét sang một bên… tôi ngất đi à?”
“Lòng trắng trong mắt cậu trợn hết cả lên, rồi cậu không ngừng co giật. Bọn tôi không biết phải làm gì. Không có vết thương nào trên người, mà cũng không có dấu vết ai đó ếm ma thuật lên người cậu cả…”
Nhìn Emilia ngập ngừng, Subaru nhận ra mình đã đáng xấu hổ như thế nào trước mặt cô.
Vậy đó là điều đã xảy ra… Cậu nhớ ngay khi bước vào lăng mộ thì sàn nhà sụp xuống ngay --- hoặc là cùng lúc cậu nghĩ mình đang rơi xuống, cậu đã bị gửi đến giấc mơ của Phù Thủy Tham Lam.
Trong thực tế, Subaru vừa vào đã lăn ra ngủ và gây cho Emilia nhiều nỗi lo lắng không đáng có khi cô chỉ biết nhìn mà không thể làm gì.
Do thám sự nguy hiểm trước cho Emilia – mục tiêu lúc đó của cậu ở điểm này bây giờ nghe thật ngu ngốc.
“--Ố? Hắn tỉnh rồi à? Nhìn cũng khá đó chứ, êu.”
Nói rồi, bật cửa vào nghe kẽo kẹt, thiếu niên tóc vàng kim – Garfiel bước vào. Nhìn sơ qua Subaru ở trên giường, hắn chuyển ánh nhìn sang Emilia.
“Nói rồi mà? Cơ thể cậu ta có bị làm sao đâu. Thấy chưa?”
“…Nói vậy nhưng tôi không hết lo được. Chẳng biết vì nguyên do gì mà cậu ấy tự nhiên lại ngất đi như thế. Dù tôi có là loại người sẽ quen với những điều như thế thì quen với chúng là không tốt chút nào, đúng không?”
“Haizz, mềm mỏng ra tí đi. Lo sốt vó lên rồi khóc lóc đầm đìa mỗi khi thấy tên nhóc này ngã xuống… như thể ‘mặt người xanh hơn Aomiguro’ giống người ta vẫn nói ấy.”
“Cái--!?”
Nghe được câu trả miếng cục mịch của Garfiel, Emilia cong môi, khuôn mặt đỏ bừng.
Và đến đoạn cuối cùng, Emilia nhảy khỏi ghế và ré lên.
“Tôi, tôi không có khóc lóc đầm đìa gì hết! Tôi chỉ lo lắng và hoảng loạn thôi, chắc chắn đấy, nhưng tôi không…”
“Ờ, rồi rồi. Đó là bí mật, bí mật. Xin lỗi xin lỗi. Nhưng mà, chuyện đó đâu phải xấu đâu… Không cần giấu giếm hay gì cả.”
“Xấu chứ. Tôi rất lo… nếu để cậu ấy biết tôi đã khóc thì…”
Trong khi chối đây đẩy, Emilia liếc ngang sang Subaru.
Cho tới giờ, Subaru vẫn trầm nghe họ nói. Ngay trước ánh nhìn của cô, điều mà Subaru mở miệng ra đầu tiên là—
“Hử? À, chuyện tốt đấy chứ, kể tiếp đi. Cứ tự nhiên cứ tự nhiên, a hi hi. Thật thế hả, hê…, thật thế hả. Emilia-tan lo cho tôi đến phát khóc cơ à… thật thế hả, hê hê.”
“…Tôi biết kiểu gì Subaru cũng phản ứng như vậy mà.”
Emilia trùng hai vai chán nản. Trước mặt cô, Subaru vẫn chưa hết phổng mũi vì sung sướng. Biết cô gái cậu yêu lo lắng cho mình từ tận đáy lòng, dù hành động của cậu có chút hớ hênh, nhưng cậu không thể kìm nén nổi sự sung sướng.
Thấy cái mặt trơ trẽn của Subaru cùng vẻ mặt chán trường của Emilia,về phần mình, Garfiel nói “Ra là thế”, rồi, giữ trong mình những cảm xúc sâu lắng, lầm bầm.
“Lần này là lỗi của ta. Chậc, cũng hơi hiếm khi ta tự nhận lỗi một cách thẳng thắn như này đấy.”
Tự phê phán chính mình, Garfiel thừa nhận một điều mà hắn không mấy tự hào.
____________________________________________________
“Nếu được huấn luyện đúng cách, cả lũ chó còn biết tự kiềm chế không sực vào ăn khi chưa được cho phép.”
Một giọng nói lạnh như băng, sắc lẻm đến nối có thể cắt gọn bất cứ thứ gì.
Vang lên chậm rãi, giữa mỗi từ lại có một khoảng ngưng, nhưng khoảng ngưng đó được lấp đầy bằng khí chất đáng sợ mà không ai dám cãi lại.
“Theo đó mà nói, từ những gì mà một con chó có thể làm, đó là những điều tối thiểu ngươi nên làm được.”
“Bộp bộp”, tiếng chân bước trên mặt sàn bằng gỗ.
Nhịp điệu của các bước chân đều đều, chân trái rồi chân phải, tiến tới gần và đối mặt với cậu.
Sự đều đặn đó phản ánh sự điềm tĩnh ở chủ nhân của những tiếng bước chân này, nhưng lại nhẫn tâm cướp đi sự bình tĩnh của những người còn lại.
“Nào—“
Giọng nói, tiếng bước chân, và ánh mắt vô cảm kia chĩa thẳng vào Subaru—
“Thứ sinh vật không thể kiềm chế bằng một con cẩu nhà ngươi, thì nên gọi là cái giống gì? Barusu, ngươi có biết không?”
Trước cô gái nhỏ nhắn đứng đối diện cậu, Subaru cảm thấy tội lỗi, cúi đầu xuống xin lỗi cô.
“’Tôi xin lỗi’, ngươi có nghe ta hỏi ngươi xin lỗi không hả? Không chỉ không nghe câu hỏi của ta, hình như ngươi còn chẳng thèm nghe cái gì hết ấy. Ta nghĩ ngay từ lúc đầu lời khuyên của Ram đã không lọt vào tai nhà ngươi rồi, vì nó không phải thứ gì ngươi không hiểu được cho cam.”
“Cô làm ơn bỏ cách nói vòng vo mỗi khi không vừa ý đó đi được không? Tôi biết lỗi của mình rồi, tôi biết mình sai rồi, nhưng cách cô nói làm tim tôi như muốn nát vụn ra vì đau đớn! Thà cô cứ thẳng thắn mắng nhiếc tôi còn hơn!”
“Nhà ngươi đi chết đi.”
“Thế lại thẳng thắn quá!!”
Đón nhận những lời quở trách không khoan nhượng của cô – Ram, Subaru ôm đầu úp mặt xuống sàn. Nhưng quả thực, xét về tư cách, cậu chỉ còn nước ngồi yên chịu trận những lời mắng mỏ của cô. Cậu đã lờ đi lời đặc biệt cảnh báo của cô, hậu quả là gây ra một mớ rắc rối cho mọi người xung quanh.
“Đ~~úng thế. Ram nên th~a lỗi cho cậu ấy. N~ói cho cùng thì, Emilia-sama đã thuyết giáo cậu ta từ trước rồi đúng không? Có n~ói lại cũng chẳng giải quyết được gì, ngoài việc làm bản tính khổ dâm của cậu ta bộc ph~át.”
“Tôi không có bị khổ dâm. Bước trên bãi mìn không may lại là bản tính của tôi đó chứ!”
Chỉ là cậu đọc bầu không khí không được tốt, cậu nghĩ.
Thấy Subaru vỗ ngực tự hào, từ tận đấy lòng Ram tuôn ra một tiếng thở dài, không nói không rằng, cô quay lưng về phía cậu để đối diện với Roswaal.
Roswaal trở mình để nhìn tất cả mọi người đang dõi theo hắn ngồi trên giường, hắn tiếp “B~ây giờ thì”.
“Chuyện đầu tiên cần nói, mọi người đều an toàn trở về là điều quan trọng nhất. Sơ xẩy trước Thử thách sẽ kéo tất cả kế hoạch trở nên lộn xộn. Cho dù việc Subaru làm chỉ đơn là nhầm lẫn.”
Được tặng một nụ cười đầy ẩn ý, Subaru khoanh tay lại, khịt mũi. Và với thái độ khiển trách, Emilia, vẫn đứng đằng sau cậu, véo Subaru từ phía mạn sườn.
“Đau. Đau đó, Emilia-tan.”
“Dù mọi khi tôi luôn bênh vực cho cậu, nhưng việc Subaru đã làm hôm nay thì… Nếu tôi mà biết Ram nói thế với cậu lúc trước tôi đã…”
…Chặn họng Subaru, cứ thế cứ thế, lời của Emilia trải dài lê thê. Nở một nụ cười nhăn nhó với cô, Subaru làu bàu “Vì thế nên tôi mới không nói đấy…” trong thâm tâm. Nếu cô biết về lời cảnh báo trước đó, Emilia sẽ không bao giờ để Subaru lao đầu vào nguy hiểm như vậy.
Nhưng mặt khác, nếu không vì lời cảnh cáo của Ram, Subaru sẽ không định cố dọn đường trước cho Emilia. Nên…
“Lời khuyên của cô không làm ai hạnh phúc được đâu, Ram.”
“Đổ hết lỗi cho Ram, chỉ có một con cẩu… Không, ta phải nói nhà ngươi hạ đẳng hơn cả loài cẩu, nếu không ta sẽ lỡ xúc phạm chúng mất.”
Thấy Subaru còn lý do lý trấu để vứt bỏ trách nhiệm, Ram đáp trả bằng cái nhìn khinh miệt cực đại. Cậu không thể không bàng hoàng trước lời lẽ thâm ác của cô. Và, cùng một lúc, phía bên kia cũng đồng quan điểm với Subaru.
Để hai kẻ đang liên tục gây hấn với nhau, Roswaal kê lại bàn chân trên giường.
“Tiện nói luôn, Emilia-sama… cô thấy lăng mộ thế nào?”
“…Vì Subaru gặp nạn nên tôi cũng chưa có cơ hội vào thử. Nhưng, trong không khí có một mùi hôi nồng nặc và tôi cảm thấy những cảm giác nhức nhối không yên.”
Emilia nhíu mày, dồn những cảm xúc và ấn tượng về ngôi mộ vào từ ngữ. Đơn giản mà nói, phần lớn sự đánh giá của cô đều hướng về những ấn tượng xấu. Và nghe được lời đánh giá hoàn toàn tiêu cực này, Roswaal chỉ biết nói “Vậy hả…” rồi khẽ mỉm cười.
Tiếp đó, cặp mắt lệch màu của hắn hướng về một góc phòng – về phía Garfiel, kẻ đang nghe ngóng họ nói chuyện trong tư thế dựa người vào tường.
“Garfiel. Tư Cách đã được chứng nhận chưa?”
Nghe đến từ “Tư Cách”, Subaru nhíu mày, và nhìn sang Garfiel.
Cậu trai tóc vàng hoe thô lỗ cào lên mái tóc, vừa nhe ra bộ nanh sắc nhọn.
“Ta không vào sâu hơn cửa vào nhưng… ánh sáng trong ngôi mộ phát sáng khá ổn. Emilia-sama đã có đủ Tư Cách, không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Ánh sáng trong mộ?”
Subaru nghiêng đầu khi nghe một điều cậu chưa từng nghe trong khi Garfiel khoát tay bực bội.
“Có hàng tá nến trong lăng mộ. Khi mặt trời còn sáng, nếu một kẻ có đủ Tư Cách tiến vào lăng mộ, sẽ có thứ gì đó bên trong thắp lửa lên. Kẻ được lăng mộ chào đón như vậy mà không vướng phải vấn đề nào sẽ được phép tiếp nhận Thử Thách vào ban đêm.”
“Ngược lại, bất cứ kẻ nào không có Tư Cách mà đặt chân vào bên trong, thì s~ẽ giống như t~a và Subaru vậy.”
Kết thúc những lời nói hộ Garfiel, Roswaal giang hai tay. Để phô ra cơ thể của hắn, bị quấn đầy băng nhuốm máu trong đau đớn. – Và để, giải thích hình phạt nếu cố xâm nhập lăng mộ.
“Tôi thấy hình như tính nghiêm trọng của hình phạt giữa tôi và ông khá khác nhau thì phải… So với tôi thì việc ông làm hẳn phải tệ hơn rất nhiều, nhỉ?”
“Tệ hơn, v~í dụ như là?”
“Như là lén đi tiểu bên cạnh lối vào lăng mộ này. Điều đó chắc chắn sẽ khiến người quản lý lăng mộ điên tiết.”
“Nếu đúng là th~ế, ch~ắc Subaru đã ngã ch~ung vũng lầy với tôi r~ồi.
Câu nói châm biếm của cậu bị phản công bằng một lời châm biếm khác, Subaru trưng ra vẻ mặt khó chịu trong khi cởi bỏ quần áo bẩn của mình. Thấy phản ứng của Subaru, Roswaal ngả mình, nói “Nh~ưng” và lắc đầu.
“Giả thuyết chúng ta nhận những vết thương khác nhau dù cho hành động tương đồng nhau bị loại bỏ… Ta kh~á ấn tượng là cậu để ý đấy. Đúng, v~ết thương của ta nặng hơn hẳn Subaru. Nhưng, lí do lại rất đơn giản.”
“Xung… xung đột… cổng ma lực.”
Câu nói của Roswaal bị gián đoạn,
Người đang nói, là Emilia, người đang đưa tay che miệng. Cô đang nghĩ với ánh nhìn hướng xuống, và nghịch đầu lọn tóc của mình.
“Khi tôi bước vào lăng mộ, tôi có một cảm giác khó chịu về nó. Tôi cảm thấy cổng ma lực như bị thứ gì đó chặn lại. Có thể vì tôi có đủ Tư Cách nên nó mới để tôi đi… nhưng nếu là một người không đủ yêu cầu, thì cổng của họ sẽ bị đè nén.”
Sự chắc chắn trong lời nói của cô dần thay đổi, từng chút một, chất giọng của cô càng vững vàng hơn. Emilia ngẩng mặt lên, và đôi mắt tím hướng nhìn tình trạng tội nghiệp của Roswaal.
“Sự đè nén tấn công vào cánh cổng… có nghĩa là, người càng có nhiều cổng ma lực thì chấn thương càng mạnh hơn.”
“Câu trả lời hoàn hảo. V~ới người như ta… không bị nổ tung đã là một kì t~ích.”
Nói ra một điều kinh dị một cách thất thường, Roswaal tia ánh mắt về Subaru bằng một bên mắt, và nói “May mà cậu không không có tài cán gì lắm”, theo cách nói khó chịu.
“Đơn giản mà nói, những người sử dụng ma thuật hay bất cứ người tài năng nào đều sẽ sống dở chết dở. Nhưng tôi chỉ bị mất ý thức, nên thật tốt vì tôi chỉ biết sử dụng ma thuật nửa vời, hả…”
“Đ-đúng là thế nhưng… tự nói mình như thế, cậu không thấy đau lòng à?”
“Tôi đã quá quen với việc chấp nhận những điều mình không thể làm và những thứ mình không thể đạt tới rồi. Ổn mà, tôi sẽ dùng những việc chỉ tôi có thể làm để cho Emilia-tan thấy tình yêu vĩ đại của mình. Bây giờ sao chúng ta không bắt đầu bằng cách thủ thỉ những lời yêu thương kinh điển nhỉ?”
“Sau Cuộc Tuyển Chọn Hoàng Gia kết thúc và mọi việc giải quyết êm xuối, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
“Ít nhất ba năm sau sao!?”
Cả như thế còn không đảm bảo lúc đó cô ấy sẽ nghe…
Trước một Emilia tàn nhẫn, Subaru nhún vai. Rồi cậu nói “Nhưng”.
“Bỏ mấy cái vụ Tư Cách gì gì qua một bên, một không gian sẽ giết chết những kẻ dùng ma thuật… tôi không biết kẻ đứng đằng sau chuyện này, nhưng nghe chuyện này thật vớ vẩn… chẳng biết nên diễn tả thế nào nữa.”
“Xét đến việc nó được quản lý bởi hàng thế hệ nhà Mathers, người đã yểm ma th~uật hẳn là một trong những t~ổ tiên của ta.”
“Á, không hay rồi… đúng không. Nhưng sau đó, khoan… không phải thế nghĩa là ông là một bản-sao-không-lầm-đâu-được của tổ tiên mình sao? Như là đầu thai qua các thế hệ của gia đình của Ros-chi hay gì đó.”
Chuyện gì nếu mỗi khi thế hệ này chết, thế hệ sau sẽ bị chiếm hữu bởi ý thức của tiền nhân quá cố, và cứ tiếp tục như thế như một dòng họ sinh ra chỉ để làm con rối…
Nghĩ trong đầu thôi đã đủ khủng khiếp, và Subaru lắc đầu thật mạnh nhằm vứt suy nghĩ ấy đi. Nhưng nghe Subaru nói, Roswaal cười lớn như thể nghe chuyện hài.
“Cũng có những gia đình nghiên cứu loại m~a thuật đó, t~uy nhiên, họ đã bị đánh bại và diệt trừ r~ất lâu về trước… Vả lại, nếu cậu gọi nó là “không gian giết các ma thuật sư” thì còn có cái tên này hay hơn này.”
“Tên… thế nào cơ?”
“Cũng đơn giản thôi – nơi đó bị phủ đầy chướng khí của Phù Thủy. Một nơi như lạc vào ác mộng, nén ma thuật từ những cánh cổng ma lực của kẻ xâm nhập, và khiến hắn trở nên điên cuồng. Đó, là thứ gọi là Chướng Khí.”
Chướng Khí, Subaru nhíu mày khi nghe được từ này, và lục lọi kí ức kiếm tìm điều gì đó cậu từng nghe trong quá khứ. Đúng vậy, cậu đã từng nghe từ này từ---
“Câu chuyện về Phù Thủy Ghen Tuông… nơi ả ta bị phong ấn, bị bao phủ trong Chướng Khí, hay cái gì đó…”
“Kh~á lắm, cậu biết về nó cơ à? M~à, đó là một câu chuyện n~ổi tiếng. Kể cả hiện nay, đền Phong Ma Thạch nơi Phù Thủy Ghen Tuông yên giấc vẫn bị bao phủ bởi một luồng Chướng Khí dày đặc đến nỗi mắt thường không nhìn thấu qua được. Nếu lượng Chướng Khí đó kháng lại kẻ không đạt yêu cầu của lăng mộ, Chướng Khí sẽ xâm chiếm tâm trí của bất kì ai nó gặp phải, bào mòn thân xác, và hủy hoại linh hồn của hắn, một hiện tượng khủng khiếp. Dù cho có là bè lũ tín đồ trung thành của Giáo Phái Phù Thủy trông đợi từng ngày một hồi sinh Phù Thủy Ghen Tuông, cũng không thể tiếp cận nó, chuyện là thế đấy.”
“Kể cả lũ Giáo Phái Phù Thủy cũng bất lực hả… Vậy đúng là chúng không thể. Nếu chúng chỉ cần đi vào đó và gỡ toạc phong ấn ra thôi thì chúng đã thắng từ lâu rồi ha.”
Sự hồi sinh của Phù Thủy – cậu nhớ đến Betelgeuse, hét lên mục tiêu tối cao của hắn.
Kể cả tên điên đó, cái tên luôn miệng nói về thứ tình yêu điên rồ của hắn, cũng không dại làm gì trực tiếp để cứu ả Phù Thủy. Không phải nói thì thực thể của hắn là một linh hồn nên xem như hắn vô dụng với Chướng Khí.
“D~ù sao, nhờ thế Phong Ấn lên ả Phù Thủy mới trở nên bất khả xâm phạm bởi chính Chướng Khí của ả ta. Và trên hết, kẻ nào muốn tiếp cận ngôi đền cũng phải tránh được con mắt thông suốt của Hiền Nhân Shaula trong Tháp Giám Sát.”
“Tôi từng nghe đến cái tên đó, Hiền Nhân Shaula. Đó là nhà Hiền Nhân thứ hai tôi biết đến… Flugel, rồi sau đó là Shaula.”
Bằng cách nào họ được mọi người gọi với danh hiệu đó, Subaru không khỏi thắc mắc. Có lẽ họ có gì khác biệt so với người thường chăng? Nhìn thấu những nghi vấn của Subaru, Roswaal cười mỉm.
“Flugel, ý cậu là, c~ây đại thụ Flugel à? Đ~úng là ông ta được mọi người gọi là một Hiền Nhân, nhưng so sánh với Hiền Nhân Shaula có hơi khập khiễng.”
“Tại sao? Cả hai đều là Hiền Nhân mà, ông đừng có ưu ái Hiền Nhân mình thích chứ. Tôi cũng khá hàm ơn ông ấy, nên đừng có lăng mạ Flugel-san trước mặt tôi.”
Bất kể là gì, Hiền Nhân đó đã giúp cậu rất nhiều hồi chiến đấu với Cá Voi Trắng.
Flugel-san chắc không ngờ rằng bốn trăm năm sau cái cây ông ấy trồng sẽ hữu dụng trong việc tiêu diệt quái vật. Nhưng ông ấy có hạnh phúc với điều đó không lại là chuyện khác.
“Cái cây to như vầy, phần bị đốn cũng sẽ có ích cho đủ thứ việc… không, có khi nó bị đám bom thổi bay rồi ấy chứ[note23782]?”
“T~a có cảm giác không chỉ phải gi~ải quyết với phần bị đốn thôi đâu. Nói sao thì… Emilia-sama.”
Từ chỗ Subaru đang mải vuốt cằm, Roswaal hướng ánh mắt sang Emilia, khẽ gọi. Nghe gọi mình, Emilia quay mặt sang, trả lời “Vâng”.
“Quay về chủ đề ban đầu, quan trọng hơn hết, may thay cô có đủ Tư Cách. Có nghĩa là Emilia-sama có thể tiếp nhận Thử Thách từ lăng mộ. Trong trường hợp đó, có điều này thôi tôi muốn nhờ cô.”
Uy nghiêm mà trầm lặng, chất giọng tinh quái biến mất khỏi giọng nói của Roswaal. Emilia nhìn đáp lại với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Đơn giản thôi – cô có định tiếp nhận Thử Thách không?”
Trước câu hỏi ngắn gọn vừa vang lên, Emilia mím môi và trở nên nín lặng.
Điều đó là lẽ tất nhiên. Tư Cách để tiếp nhận Thử Thách của cô đã được thừa nhận. Dĩ nhiên sẽ dẫn đến câu hỏi này. Nhưng.
“Trước khi cô ấy trả lời, tôi muốn được biết. Thử Thách ấy, đó có phải thứ cô ấy nhất định phải vượt qua không?”
Không để Emilia kịp trả lời, sải một bước về phía cô, Subaru giơ tay lên. Nghe cậu hỏi, bên phía Roswaal, một cảm xúc nguy hiểm hình thành trong mắt của Ram, nhưng Roswaal giang một tay sang để cản cô.
“Ta biết đây là đ~iều cậu sẽ h~ỏi. Nếu không tiếp nhận Thử Thách, những người có đủ Tư Cách sẽ không thể rời khỏi Thánh Địa. Chuyện này, cậu đã nghe từ Ga~rfiel rồi chứ nhỉ?”
“Tôi nghe rồi. Nhưng, đó đâu phải lí do Emilia-tan phải tiếp nhận nó đâu? Ngôi mộ của Phù Thủy Tham Lam là một nơi hôi hám, không biết cái giống nguy hiểm gì sẽ xảy ra trong đó nữa. Gửi một ứng viên quan trọng cho Vương Vị, Emilia-tan vào một nơi như thế, các người đang nghĩ gì hả?”
“Fu fu. M~à, nói có lý nói có lý. Nếu chúng ta đơn giản chỉ cần ai đó tiếp nhận Thử Thách th~ì, cũng có những người khác có đủ Tư Cách đó… Nếu vậy, thì để Garfiel v~ào cũng ổn.”
“Hả? Ta? Ta thì không thành vấn đề. Ta sẽ chấp nhận Thử Thách và vượt qua nó dễ dàng, như là ‘Barubarumoa-phải-phải-trái và ta sẽ vượt qua thôi nhể?”
Như nước đang động, Garfiel đưa tay làm bộ cùng nụ cười khoe răng trắng. Thấy Garfiel dường như mới chỉ nghe chuyện nửa vời, Subaru bơ đẹp cái trò làm dáng đơn giản và cố tập trung hơn vào câu tuyên bố đáng tin cậy của hắn.
Quả là, nếu ai cũng có thể vượt qua Thử Thách dễ như ăn chuối thì lại không cần Emilia tiếp nhận nó làm gì. Nếu thế chỉ cần ai đó đủ Tư Cách và đáng tin cậy hơn thách thức nó là được.
--Trường hợp tệ nhất,đã được ban cho Tư Cách để tiếp nhận Thử Thách, sẽ tốt hơn nếu Subaru chấp nhận nó.
“—Không, đó không phải mới là vấn đề sao?”
Một giọng nói bất chợt vang lên ở cửa vào vốn không thuộc về ai trong phòng lúc bấy giờ.
Quay lưng về phía cửa, Subaru giật mình ngạc nhiên khi cậu nghe một giọng nói xa lạ. Nhận ánh mắt của Subaru, Garfiel, vẫn đang dựa vào tường bên cạnh cửa, phe phẩy tay trước mặt.
“Không phải ta, là cái lão bà bà này này.”
Vừa nói, bàn tay đang phe phẩy của hắn trỏ sang phía bên cạnh. Ổn định tầm nhìn, Subaru thấy bên cạnh cơ thể nhỏ thó của Garfiel là một bóng người còn nhỏ hơn đang đứng đó.
“Lão bà bà nào cơ? Lắm mồm vừa thôi, ta đã nuôi lớn một đứa trẻ hư đốn nào thế này?”
Cùng mái tóc màu hồng, dài và buông thõng, một cô gái nhỏ nhắn nói bằng điệu bộ của một người cự kì người lớn. Dáng chuẩn, khuôn mặt dễ thương. Tuổi cô bé thì cũng khoảng mười một, mười hai giống Petra thôi. Mái tóc hồng chia thành từng lớp, đường nét mềm mại của những sợi tóc đem lại cho ta một cảm giác nhẹ xốp và mượt mà. Cô mặc một chiếc áo choàng trắng[note23783] rộng thùng thình, kéo dài xuống tận dưới chân, cùng ống tay áo dài lủng lẳng khiến tay không thể ló ra ngoài, cô bé có một cái nhìn đầy tinh quái.
Trên hết, theo cái cách mà cô đang nói với Garfiel…
“Dù tôi luôn biết chuyện này ngày nào đó sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại ở ngay cái chốn này, loli bà bà ạ…!”
“Gì cơ, ta có cảm giác mình vừa bị gọi bằng một cái tên ngoài ý muốn, hay do ta tưởng tượng thôi?”
“À thì, tôi vẫn thường nghe Subaru dùng từ ‘loli’ với Betrice nên nó có nghĩa là… nhỏ nhắn, đúng không nhỉ?”
Thấy sự ngạc nhiên của Subaru, cô gái nhỏ nhắn ngẩng mặt lên nhìn cậu với vẻ mặt bực mình. Chỉ từ tiếng lẩm bẩm của Emilia thôi, kiến thức hiện đại của cô chính là bằng chứng cho việc điểm-kinh-nghiệm của cô đã tăng vọt nhờ giao tiếp với Subaru đến nhường nào. Nghe xong, Subaru giơ lên một ngón tay.
“Chuẩn, Emilia-tan nói đúng rồi. Chính xác hơn, nó nghĩa là những đứa trẻ nhỏ tuổi ngoài phạm vi chinh phục của tôi. Kết hợp loli cùng với bà bà, chúng ta có một bà lão với vẻ ngoài của một cô bé, hoàn tất một sự pha trộn diệu kì! Cho dù tôi không hẳn là thích loli, tôi cực kì thấu hiểu sự vi diệu của Gap-Moe[note23784]!”
“Gappu Moe?”
“Một cô gái bên ngoài thì như một bà chị lớn chững chạc như thi thoảng lại rất đỗi trẻ con và thiếu một số kiến thức phổ thông hay dễ dàng bị gạt cũng có thể gọi là Gap-Moe!”
Nghe chuỗi ba hoa liên tù tằng của Subaru, Emilia, vừa nói “Vậy là có cả những cô gái như thế…”, đặt một ngón tay lên môi cùng gương mặt ra chiều có vẻ hiểu. Khi Emilia còn đang không biết rằng cái tính cách đó là hàm ý cho sự đáng yêu không chịu được của mình, thì một người khác được gán cho cái danh này đang ném ra ánh nhìn khó chịu.
“Thế? Ta không biết loli là gì hết, mà sao ngươi cứ gọi ta là bà bà này bà bà nọ thế hử? Nếu nói về lần gặp đầu tiên thì ngươi còn lỗ mãng hơn cả thằng nhóc Ros-bo[note23781] đằng kia đấy.”
“Ồi, tôi thất lễ quá, Mademoiselle*. Tên tôi là Natsuki Subaru! Hiện là một thợ săn Ma Thú giàu tình yêu thương. Mà, nói thế nhưng tôi chẳng bao giờ được ăn cú chốt cả.”
Xưng tên một cách dạn dĩ cùng ngón tay cái bật lên, màn tự giới thiệu có hơi xa xút tinh thần vào giây chót. Sau đó, giơ một tay về phía cô gái cùng gương mặt mang chút ngờ vực, “Còn cô là”, cậu gợi ý.
“Tôi đã nói tên của mình rồi nên cũng mong cô tự giới thiệu nữa. Một lí lịch thông thường, ẩn giấu x kĩ năng đặc biệt. Nhớ đề cập thêm vài charm point (điểm quyến rũ) của cô nữa nhé.”
“...Lewes Meyer. Theo vài khía cạnh, ta là người đại diện cho Thánh Địa này.”
Nghe Subaru pha trò, loli bà bà – người gọi mình là Lewes, thò một ngón tay qua ống tay áo dài thượt để gãi trán.
“Ta không để ý lúc ngươi còn đang ngủ, nhưng ngươi đúng là một thằng nhãi ranh thô lỗ. Đúng rat a không nên động lòng cho ngươi mượn chiếc giường đó mới phải.”
“Chiếc giường, ý cô là cái tôi ngủ trên nãy giờ ấy hả?”
“Đúng, đây là nhà của Lewes-san. Nó gần với lăng mộ, nên Garfiel đã mang cậu tới đây… tôi thực sự rất cảm ơn cô vì lúc đó.”
Rồi, thấy Emilia cúi mình, Lewes chậm rãi lắc đầu. Từ cảnh vời rồi mà suy ra, hai người họ đã gặp nhau từ lúc Subaru còn chìm trong vô thức rồi. Gì thì gì, đằng nào cô ta cũng đã giúp đỡ cậu.
“Tôi không biết chuyện lại như thế, xin lỗi cô vì đã bất lịch sự. Cảm ơn vì đã cho tôi mượn chiếc giường. Tuy đã muộn rồi nhưng tôi vô cùng xin lỗi!”
“…Sao thế, ngươi làm ta sợ đó, thằng Gar-bo chẳng bao giờ chịu xin lỗi ta thẳng thắn như thế bao giờ. Natsuki… Subaru nhỉ? Vậy ta sẽ gọi ngươi là Su-bo.”
“Nghe cứ như mở đầu của chương trình dự báo thời tiết (lại chơi chữ ấy mà -_- ), nhưng thôi cũng được. Đổi lại, để tôi gọi cô là Lewes-san nhé.”
Sau khi cậu bày tỏ lời cảm ơn, sự khó chịu trên mặt Lewes biến mất. Thống nhất cách gọi tên nhau xong, Subaru nói tiếp “Vậy thì…”.
“Vậy thì Lewes-san, mới nãy cô nói sẽ có vấn đề phát sinh, đó là gì? Garfiel tiếp nhận Thử Thách thì có vấn đề lắm à?”
“Ngươi đổi giọng nhanh nhỉ. Ừ, đúng thế. Vấn đề lớn chứ không đùa đâu. Nói cho dễ hiểu, nếu người có gốc gác từ Thánh Địa tiếp nhận Thử Thách thì sẽ xâm phạm đến Giao Ước.”
“Lại là Giao Ước hả trời…”
Mấy cái Giao Ước với Hiệp Ước không biết từ đâu chui ra, cấm hết cái nọ đến cái kia, Subaru ném cho Roswaal một ánh nhìn ngán ngẩm. Và, nhận được nó, Roswaal nhún vai.
“Kh~ông may là, Giao Ước này không liên quan đến nhà Mathers… thực ra không hẳn là kh~ông có liên quan nhưng bọn ta kh~ông phải thủ phạm chính. Ý t~a là, gia đình của ta cũng có đ~óng góp đôi chút.”
“Lúc nào ông cũng lí luận hay lắm, giờ lại khạc ra những điều như vậy. Nói ngắn gọn điều khoản của Giao Ước trong ba câu coi.”
“Nghiêm khắc gh~ê. Nói cho cậu hiểu, thì điều kiện để được phóng thích mọi người khỏi Thánh Địa là vượt qua Thử Thách, nhưng Thử Thách chỉ có thể tiếp nhận bởi một người từ b~ên ngoài có đủ Phẩm Chất. Th~ế cho nên, tình hình chúng ta mắc phải là…”
“Tôi là người duy nhất có thể làm được, đúng không?”
Hiểu rõ trước phần cuối lời giải thích của Roswaal, Emilia kết thúc hộ hắn. Roswaal gật đầu xác nhận, và chuyển ánh mắt sang nhìn Lewes.
“Thực r~a, đây là cách hiểu của người dân trong Thánh Địa. Họ mong Emilia-sama có thể tiếp nhận thử thách và v~ượt qua được nó.”
“Không phải tôi hỏi câu này vì do dự đâu… nhưng, giả dụ, có một người khác ngoài tôi ra tiếp nhận Thử Thách thì sao?”
Đôi ngươi màu tím của Emilia chuyển hướng về Garfiel, và hỏi lại giả thuyết này. Rôi Lewes đã trả lời “Trường hợp đó”.
“Cho tới giờ, ít nhất là từ khi ta sinh ra, chưa có ai từng tiếp nhận Thử Thách. Nên ta không biết nói thế nào. Kể cả dân bản xứ hay kẻ từ bên ngoài đến, chưa từng ai dám tiếp nhận Thử Thách.”
“Chưa có ai, đến tận bây giờ ư? Tôi sợ phải hỏi câu này, nhưng Lewes-san à… cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Xét vẻ ngoài của loli bà bà, câu trả lời cho câu hỏi của Subaru có thể vô cùng đáng sợ. Nhưng quả thực, Lewes nói “Không phải như thế đâu”, và ngoảnh mặt nhìn xa xăm.
“Ít nhất ta không biết khi nào nơi này được hình thành. Nhưng theo ta nghĩ là mình xấp xỉ một trăm mười năm tuổi.”
“Lâu quá đấy! Cô là người già nhất mà tôi từng gặp.”
Nếu bỏ qua các Tinh Linh và bà cô linh hồn của Phù Thủy.
Tự ngẫm trong đầu điều đó, Subaru nhìn Emilia lo lắng. Nhưng dù dưới ánh nhìn đó, vẻ xa xầm trong biểu cảm của Emilia không thay đổi.
“Dù sao tôi cũng hiểu rồi. Bất luận ra sao, nếu tôi không vượt qua Thử Thách thì cũng không thể ra khỏi Thánh Địa. Nên tôi sẽ chấp nhận.”
“Vẻ oai phong của Emilia-tan khi đưa ra quyết đinh thật là cực kì cuốn hút, nhưng chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng hơn không tốt sao? Tôi nghĩ đầu tiên ta nên thử tìm vài đường tắt và lỗ hổng, sau đó hẵng tiếp nhận Thử Thách cũng chưa muôn.”
“Đừng dội gáo nước lạnh lên người vừa được khích lệ chứ, không hợp hoàn cảnh gì cả.”
Nhưng, dù cậu đang cố kéo cô khỏi vòng nguy hiểm, Emilia bĩu môi phản đối. Và nhận được ánh nhìn trách móc của cô,
“Nói mới nhớ, không phải có gì đó ám muội trong chuyến đi này sao? Tôi không thể vứt bỏ cảm giác có thứ gì đó không ổn được, thật đấy. Tình cảnh như đã bị sắp đặt từ trước, như thể mọi thứ trên đường đi đã được sắp xếp và thậm chí cả cảnh sát giao thông cũng tham gia vào vậy.”
“Tôi không hiểu nổi. Đôi lúc Subaru lại nói những điều ngớ ngẩn.”
Thấy Emilia sắc mắt khi nói chuyện, Subaru hối hả khua tay nói “Không không không”.
“Đừng để ý đến đoạn đó, ý tôi là tôi linh cảm thấy tình huống này đã được sắp đặt sẵn bằng cách nào đó. Những bán nhân không thể dời khỏi đây, và Emilia-tan bị chỉ định phải bước lên tiên phong. Rồi sau đó họ giải thích cứ như đúng rồi ấy.”
“Sắp đặt sẵn, bởi ai cơ?”
“Ai thì, chỉ một người thôi.”
Trước câu hỏi của Emilia, Subaru xoay người. Cậu ngừng lại, hướng ngón tay đang trỏ đến là…
“Anh, đúng không?”
“Hở? Ta á?”
“A, tôi nhầm, xin lỗi, quay hơi quá. Đằng này đằng này – Là ông đúng không, Roswaal?”
“Không thể hư c~ấu hơn được.”
Vừa mỉm cười chua chát, Roswaal vừa đánh giá hành động của Subaru. Nhưng ngay lập tức, hắn nhắm một bên mắt, để lại bên mắt màu vàng và nói với Subaru,
“T~uy nhiên, cậu vẫn nhạy bén như thường ngày. Đúng đấy, ta đã m~ong điều này xảy ra và cô ý th~úc đẩy nó. Dĩ nhiên là ta không trực tiếp nhúng tay vào.”
“Tôi nghĩ là mình hiểu rồi.”
Nhướn mày trước lời nói của Subaru, Subaru có vẻ đã nắm thóp ý đồ của hắn. Bị bỏ ngoài cuộc nói chuyện, Emilia tỏ ra rối bời, và cố nghe xem việc gì diễn ra phía sau mọi chuyện.
“Đầu tiên, tôi thấy thật lạ vì Roswaal bị thương. Ngay lúc đầu, ông phải biết rằng mình không đủ Tư Cách để tiếp nhận Thử Thách. Rõ ràng nơi này được điều hành bởi nhà Mathers, và ông quen biết Garfiel.”
“Điều đó… cũng đúng thôi. Ừm, không sai.”
Nếu thế, Roswaal hẳn phải biết điều gì sẽ xảy ra nếu bị lăng mộ chối bỏ. Thay vào đó, tại sao Roswaal lại tiến vào? Hay ông nổi xung với thế giới không vì lí do đặc biệt gì? Hay do ông ta đã đạt tới giới hạn vì kìm nén sự biến thái của mình? Dù hai giả thuyết đều có sức thuyết phục, nhưng tôi không nghĩ là vì một trong hai lí do kể trên đâu.”
“Ôi~ ôi~. Thế ra đó là ấn t~ượng của tôi với Subaru-kun s~ao?”
Nhìn Roswaal cố ý đánh trống lảng, Subaru giơ một ngón tay ra và thêm, “Nói cách khác”.
“Bị thương như vậy là một phần trong ý định của Roswaal, và nó mang một tầm quan trọng nào đó. Tầm quan trọng đó có thể là… để với tới Vương Vị, tôi nghĩ vậy.”
“…”
“Nhưng tôi muốn hỏi… Dân làng Alarm, họ đang tập trung tại một nhà thờ lớn đúng không?”
Subaru bất ngờ chuyển chủ đề, và quay sang Ram, cô vẫn đứng cạnh Roswaal. Giữ im lặng, cô khẽ gật đầu, và nói.
“Đúng thế. Dân làng đang tập trung trong nhà thờ lớn… bị giam giữ bởi cư dân của Thánh Địa.”
“Thật hả, bị giam à. Trước đó, cuộc nói chuyện của chúng ta bị gián đoạn vì bọn tôi phải tới lăng mộ, nhưng… họ bị giam giữ như thế nào? Và tại sao người Thánh Địa lại cần giam hãm Roswaal và dân làng trong nhà?”
Người tiếp theo Subaru hướng tới, là Garfiel, kẻ vẫn đang đứng dựa tường. Hắn nheo mắt, ánh mắt sắc lại khi nghe câu hỏi của Subaru, rồi hắn trả lời “Không phải quá rõ ràng sao”.
“Nói cho cậu biết, bọn ta không thể làm ngơ khi thấy các người gặp rắc rối. Nhưng chúng ta đâu thể bằng lòng khi Lãnh chúa-sama và lũ bạn đồng hành của lão tới đây tị nạn mà vứt hẳn vấn đề của tụi này sang một bên được?”
“Vậy vấn đề của các người là…”
“Bọn ta không thể thoát khỏi Thánh Địa để bước ra thế giới bên ngoài.”
Lewes kết thúc lời nói dở của Subaru. Cảm xúc u sầu và nặng nề hiện lên rõ rệt trên gương mặt không hợp với vẻ ngoài trẻ trung của cô, cô hạ thấp tầm mắt, nói tiếp với giọng nhỏ thó.
“Như ta nói từ trước, ta đã sống qua một thế kỉ và vài thập kỉ. Nhưng, ta chưa từng đi đâu ngoài Thánh Địa này. Ta khắc cốt ghi tâm Giao Ước từ ngày ta sinh ra, và phải chôn chân tại vùng đất này. Cũng chính vì lí do dó, ta đã nửa bỏ cuộc… và nửa vứt bỏ hi vọng.”
“Ta muốn được thấy thế giới bên ngoài, lão bà bà cũng vậy. Cả những kẻ khác nữa. Được ăn cả, ngã về không đúng không? Có Lãnh chúa-sama yếu đuối và dân làng làm con tin đúng là khá thuận tiện.”
Cùng những lời nói của Lewes và Garfiel, bầu không khí trong phòng thình lình thay đổi. Rất nhanh, họ đã nói cho Subaru lí do họ giam hãm mọi người – thú nhận động cơ tội lỗi của họ. Chân tướng mà cho tới giờ mới nhận ra, là, quan hệ giữa cậu, và họ, là giữa một tù nhân và những tên quản tù. Mối quan hệ giữa nạn nhân và thủ phạm.
“Vậy chuyện là như thế. Các người, giữ dân làng như con tim… để tìm cách giải thoát mình khỏi Thánh Địa.”
“Nghĩ thế nào là tùy ngươi. Người duy nhất thỏa mãn đủ điều kiện hiện tại chỉ có…”
Một thoáng, lời nói của Lewed trở nên mơ màng, và cô nhìn về phía Emilia.
Hiểu được ý nghĩa của ánh nhìn đó, Emilia một lần nữa nhận ra vị trí của mình.
“Tôi. – Ý cô là vậy phải không?”
Nhận thức rõ tình cảnh đang vướng vào, Emilia nhắn mắt lại một lần nữa. Và rồi, vài giây sau, cô mở mắt ra, tuyệt đối không có chút do dự nào trong ánh mắt đó. Chỉ có một cách duy nhất để giải quyết, và cô cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn.
“Dân làng, các người không làm điều gì tồi tệ với họ, phải không?”
“Tất nhiên. Nếu ta đối đãi với họ thô lỗ thì chắc là do ta đang trút giận. Đáng lẽ ta nên chết đi mới phải, xin lỗi.”
Thế là, cái tính đặt lợi ích của người khác lên trước của Emilia còn ngoài dự đoán. Dù biết sẽ đối đầu với vô vàn hiểm nguy bất cập khi tiếp nhận Thử Thách, cô vẫn lo lắng cho dân làng và những người còn lại hơn.
Đó chính là sức manh của cô, và cúng chính là yếu điểm của cô, mỗi khi cô như thế, Subaru lại không khỏi thán phục.
“Trông cậu không mấy thoải mái nh~ỉ?”
“…Đương nhiên. Cuối cùng thì, chúng ta đã là người cùng xuồng. Đã lỡ lên rồi thì không còn cách nào khác ngoài đi cho chót luôn.”
Đang nghiến răng ken két kiềm chế nỗi bực tức, Subaru khoác lên mình bộ mặt tươi cười trả miếng Roswaal. Nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì, cậu quay lại.”
“Tôi quên đề cập tới lý do ông bị thương.”
“Ừm ừm, tiếp đi. Ta sẽ không trách cậu đâu.”
“Một vở diễn. Hay nói đúng hơn, là nước tốt thí đầu.”
Thấy Subaru gãi cổ và nói, biểu cảm của Roswaal có chút đông cứng. Phản ứng này không lọt được mắt Subaru.
“Rơi vào tình cảnh bị giam giữ, người dân làng Alarm không hiểu gì hết. Tất nhiên, họ đã chống đối. Nên tôi nghĩ ông phải cho họ thấy mình đã làm gì đó. Là một Lãnh Chúa, sẽ thật tuyệt nếu ông có thể đánh đuổi Garfiel hay đại loại vậy… Nhưng cư dân ở Thánh Địa cũng là thần dân của ông. Nên ông không làm thế được.”
“Fu fu. Rồi sao n~ữa?”
“Ông chỉ còn nước tuân theo yêu cầu của Garfiel và cư dân ở đây. Đó là, giải phóng những bán nhân tại Thánh Địa. Tuy nhiên, điều này sẽ không thể hoàn thành nếu không có Emilia-tan giúp. Nhưng cư dân và dân làng sẽ không chấp nhận chỉ dừng lại ở đó. Nên ông mới đi nhận Thử Thách để chứng tỏ ông đã chấp nhận yêu cầu phóng thích bọn họ.”
“---“
“Tôi không biết ông đã đoán trước mình sẽ lãnh bao nhiêu từ chướng khí, nhưng ông biết mình sẽ không chết, nên đấy không hẳn là đánh cược. Ông càng chịu đau bao nhiêu, thì lại càng trở nên đáng thương bấy nhiêu. Việc đó tạo cho mọi người suy nghĩ rằng ông đã thực sự hành động.”
Cuối cùng, việc Roswaal bị thương là một vở kịch được dựng lên để hắn che giấu ý định của mình.
Mang vai trò lãnh chúa, thần dân của Roswaal và người dân trong làng Arlam đều hiểu rõ sức mạnh vĩ đại của hắn. Thử Thách có thể đả thương một người như hắn nghiêm trọng đến vậy, thì họ sẽ nghĩ gì về người đã xuất hiện và vượt qua Thử Thách khắc nghiệt để cứu họ?
“Đấy là những gì tôi có thể mường tượng được dựa trên ấn tượng về sự thâm hiểm của ông, câu trả lời này thế nào?”
“Ừ~, ng~ạc nhiên thật. Cực, cực đ~áng kinh ngạc đó. Mới qua vài ngày, nh~ưng ch~uyện gì xảy ra với cậu thế?”
Giọng cười của Roswaal rộ lên từ tận cuống họng, khen ngợi cậu không ngớt.
Và, ông ta vỗ tay, cùng nụ cười sáng chói như ánh ban mai hiện trên mặt,
“Thực sự ta r~ất ấn tượng. Gần như là ch~ính xác. Ta không nghĩ cậu có thể tiến xa thế này. S~au cùng thì, ta đã đúng khi th~u nhận cậu.”
“Kinh quá~. Tôi đi nôn đây.”
Thấy bản mặt hàm ơn của Roswaal, và suy luận của cậu được xác nhận, Subaru nhìn đi hướng khác để giấu nỗi chán ghét trong lồng ngực.
Chán ghét ý định của Roswaal, chán ghét chính mình đã tìm ra những ý định đó, chán ghét rằng những ý định đó chỉ vì lợi ích của Emilia… và ý nghĩ tán thành với hắn, cũng làm cậu thấy chán ghét.
Không chú ý đến mưu mô quỷ kế của Subaru và Roswaal, Emilia vẫn đang thảo luận với Lewes và Garfiel về chủ đề liên quan tới Thử Thách.
Nhìn Emilia từ phía sau, Subaru quả quyết sẽ không để cô biết được chuyện đó, dù trời có sập chăng nữa.
Miễn cô vẫn cứ hướng về phía trước là được.
Cậu không muốn một người ngây thơ và cao quý như cô biết những ý định đen tối phía sau mình.
Nếu Subaru có thể vấy bùn để cô được tắm mình trong những lời ca tụng, thì cậu cũng cam lòng.
Trong Cuộc Tuyển Chọn Hoàng Gia, cô chưa làm gì đáng chú ý, và chưa hề có một điểm tựa vững vàng.
Nếu Cuộc Tuyển Chọn Hoàng Gia bắt đầu ở Thánh Địa này, cậu sẽ làm mọi thứ trong khả năng để hỗ trợ cô.
Với một mục tiêu mới, và ý chí không chùn bước, Subaru quyết định.
Rồi, khi cậu nắm thật chặt bàn tay để phấn đấu, đằng sau Subaru, kẻ vừa thả toàn bộ sức nặng lên giường,
“…Gần như chính xác. Nhưng đó không phải lý do duy nhất ta bước vào lăng mộ.”
Thì thầm trong im lặng, là một giọng nói chỉ cô gái tóc màu đào bên cạnh mới nghe được, và, nghe xong, cô hạ tầm mặt phản ứng, bằng vẻ mặt đau khổ.
________________________________________________________
[Offical Design của Lewes]