Đến gần với cốt lõi của những gì cậu muốn biết, Subaru lại nghiêng tách trà.
Cậu để dòng trà nóng chảy qua cổ họng, nuốt ngược chúng cùng những nghi vấn bấy lâu vào trong dạ dày. Rồi, lựa những lời nên nói tiếp theo,
“Cô định… sẽ trả lời những câu hỏi của tôi ở chừng mực nào?”
“…Cậu chắc đã nhận ra ta có hơi miễn cưỡng, nhưng đừng trông mong quá nhiều. Bởi giao ước của ta, nên ta không thể cho Su-bo biết nhiều thông tin được. Vì Thử Thách, ta phải tuân theo một mệnh lệnh cấm người ngoài can thiệp tới chuyện của lăng mộ.”
“Cái cách cô nói đã cho tôi vài manh mối đấy… lệnh cấm sao?”
“---.”
Lewes không trả lời câu hỏi vặn lại của Subaru.
Theo lời nói và hành động của cô, không có nhiều kẻ có thể điều khiển cô theo mong muốn của họ. Cậu khá chắc cú đó là mệnh lệnh từ Roswaal, nhưng,
“Trong trường hợp này, mục tiêu của cái tên đó lại càng khó hiểu hơn. Hắn ta có muốn mình… muốn chúng ta hoàn thành Thử Thách? Hay là hắn không muốn đây? Mình không chắc hắn có muốn giúp mọi người hay không.”
“Ta đoán ông ấy muốn cậu tự tìm ra câu trả lời hoặc đại loại vậy. Kể cả từ ngày trước, Ros-bo vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm thích làm mọi thứ theo những cách mập mờ không rõ ràng. Ông ta đã cao hơn đấy, nhưng trong tâm hồn thì chẳng thay đổi tẹo nào.”
Có lẽ là bởi họ đã biết nhau rất lâu, nên Lewes mới thản nhiên nói về Roswaal thời trẻ như vậy.
“Chẳng hề thay đổi tẹo nào”, với Subaru mới biết về mảng biến thái của Roswaal gần đây, cậu không khỏi rùng mình khi liên tưởng đến hình ảnh của Roswaal khi hắn còn nhỏ.
“Mà, chắc cũng có chút dễ thương còn sót lại đấy nhỉ, ừm, chắc vậy chắc vậy.”
“Tuổi thơ của Ros-bo… hừm, việc này liên quan đến bí mật của gia đình Mathers, nên ta e rằng mình không thể tiết lộ thêm gì nữa.”
“Hừ…, nhưng tôi thấy khá thú vị là… không, mình mà quan tâm sao? À thì tôi cũng không phiền nếu không biết thêm về tính cách của cái tên đó đâu.”
Subaru khoanh tay và gật đầu, cậu bắt đầu đặt ra câu hỏi ngay lúc đầu mình muốn biết,
“Rồi, bỏ qua vụ đó. Tôi chỉ cần biết kế hoạch của tên đó thôi, không cần phải hiểu hắn hay gì.”
“Cậu kết luận dễ dàng quá nhỉ.”
“Không nên hoài công lo lắng vô ích. Quả thật người ta không thể hiểu từ không đến một trăm luôn được. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn muốn hiểu được gì đó, và tôi nghĩ đó là tình yêu. Tôi yêu Emilia-tan chứ tôi có yêu Roswaal đến mức đó đâu!”
Nghe lời tuyên bố thẳng thừng sẽ gạt Roswaal ra, Lewes gật đầu ra chiều đã hiểu, và cô nói tiếp “Nếu vậy”, rồi cô đặt tay lên cằm,
“Chắc ta không còn chủ đề nào để nói với cậu rồi…”
“Nào nào, miễn là chúng ta không đụng đến những thứ Lewes-san bị cấm theo giao ước, thời gian để đặt câu hỏi ủa tôi vẫn còn đúng không? Không phải vấn đề về tính cách của Roswaal, nhưng tôi vẫn cần hỏi bà bà Lewes-san, người thông suốt tất thảy mọi thứ ở Thánh Địa này, vài chuyện nữa.”
“Hừm… Mà thôi, nếu cậu muốn hỏi cũng được, hỏi đi nào. Nhưng, hậu quả của việc phá vỡ giao ước không chỉ ảnh hưởng tới mình ta thôi đâu. Không được phép quên điều này, hiểu chưa?”
Ngả người về phía trước, cô gái nhỏ nhắn lườm Subaru bằng con mắt hăm dọa.
Nói thật, thay vì tạo áp lực đôi mắt đó lúc này còn trông dễ thương là đằng khác, ấy thế nhưng Subaru vẫn giả đò ôm vai run rẩy, và rên lên “Đáng sợ quá”, phụ họa thêm vài giọt nước đọng lại nơi khóe mắt,
“Nào, diễn cảnh một kẻ đe dọa đáng sợ làm nạn nhân sợ chết khiếp đủ rồi, tôi hỏi được chưa?”
“Cái cách cậu biến ta thành nhân vật phản diện hơi khó chấp nhận đấy nhá.”
“Có người đã từng nói rồi, chuyện gì phải cho ra chuyện đấy. Vậy, câu hỏi là — Cô nói Frederica với Garfiel là chị em ruột, và Frederica đã từng ở bên trong Thánh Địa đúng không?”
Trong khi Lewes vẫn còn chút khó chịu với cách cư xử của cậu, với một nụ cười rất kịch, Subaru đánh luôn vào chủ đề chính. Thấy biểu cảm của cô thay đổi khi nghe câu hỏi, Subaru ve vẩy một ngón tay,
“Frederica, người từng ở trong Thánh Địa, nay đang mặc một bộ đồ hầu gái và phục vụ trong dinh thự của Roswaal. Nhưng theo những gì tôi tìm hiểu được, chuyện này khá là kì quái.”
“Hừm, kì quái chỗ nào cơ?”
“Nếu Frederica là chị gái của Garfiel, thì cô ấy cũng phải là bán nhân. Và vì là bán nhân nên đáng lẽ cô ấy không thể dời khỏi Thánh Địa khi lá chắn vẫn còn đó được.”
Lá chắn bao quanh Thánh Địa phản ứng với dòng máu của bán nhân và ngắn họ thoát ra ngoài.
Thứ đó đã khiến Emilia bất tỉnh trên đường đến đây, và nhốt Garfiel cùng Lewes bên trong vô thời hạn, là bức tường chắn lớn nhất cản đường Subaru.
Sau khi nhọc công tìm cách vượt qua nó, thì cậu tìm ra một ngoại lệ đã vượt qua rào cản này. Nói cách khác,
“Phải có một lối đi bí mật nào đó để thoát ra ngoài lá chắn. Hoặc có thể, sự tồn tại của lá chắn chỉ là dối trá.”
“Dối trá sao… cậu làm ta buồn đấy. Sự thật là, sống đến từng này tuổi nhưng ta chưa một lần đặt chân ra thế giới bên ngoài. Điều đó đã đủ chứng minh cho sự tồn tại của lá chắn rồi.”
“Hoặc cô đã bị lừa bởi giao ước mình đã gắn kết… cái khả năng hiểm ác đó cũng có thể xảy ra lắm chứ? Bởi không có nhiều người liều lĩnh dám thử vượt qua lá chắn, rồi trùng hợp làm sao mà không ai kiểm chứng nó. Rồi…”
Khả năng thứ hai là toàn bộ cư dân Thánh Địa đã bị đánh lừa về sự tồn tại của lá chắn.
Thử Thách trong lăng mộ có tồn tại thật, nên nhìn có vẻ không giống lắm. Nên Subaru đã loại bỏ giả thuyế đây chỉ là một kế hoạch thái quá để giam dữ dân làng Arlam rồi giành lấy danh tiếng cho Emilia.
“Nhưng xét đến phản ứng của họ nếu họ phát hiện ra sự thật thì kế hoạch đó không mấy thực tế. Nên khả năng thứ hai xem như tự động bị loại ra ngoài… Còn lại là giả thuyết thứ nhất.”
“Một lối đi bí mật… hả? Nhưng, cậu sẽ làm gì nếu biết được câu trả lời?”
“Nếu có một lối đi bí mật mà ai đó dùng được, thì ta có thể dễ dàng đưa người dân Thánh Địa qua lối đi đó, và chúng ta sẽ không cần nhận Thử Thách nữa.”
Nghe lời đề nghị quá ư táo bạo của Subaru, Lewes ngạc nhiên há hốc miệng. Thấy cô như thế, Subaru ve vẩy bàn tay, “Được không?”.
“Nhận Thử Thách cũng tốt. Nói thật, tôi cũng được hưởng một chút lợi lộc từ nó. Nhưng, Thử Thách — hay nói đúng hơn, quá khứ… có cần giải quyết nó ngay bây giờ không? Có nhũng lúc con người ta không nên đối mặt với quá khứ, cô không nghĩ vậy à?”
“Cậu đang nói đến Emilia-sama hả? Nhưng gian khổ đâu hỏi lúc ghé thăm. Chạy trốn tránh đối mặt với tai ương chỉ là…”
“Ý tôi không phải chạy trốn mãi mãi. Chỉ là tạm rút lui để chuẩn bị tốt cho cuộc chiến. Tôi gọi cái đó là rút lui một cách khôn ngoan. Có những lúc ta phải chiến đấu trên địa hình bất lợi, nhưng chờ đợi thời cơ tốt hơn không phải tốt cho cả cô ấy và những người xung quanh sao?”
Ngắt lời Lewes, Subaru tiếp tục bào chữa cho việc chạy trốn, khăng khăng rằng quay lưng với khó khăn không phải một điều nhục nhã.
“Dù hôm nay cô ấy không đối diện với nó, rồi một ngày kia Emilia sẽ phải. Nói ra hơi mỉa mai, nhưng Thử Thách đó ép cô ấy nhớ lại những hồi ức cũ. Và cô ấy phải chọn hoặc là quên nó đi hoặc là chấp nhận nó. Và thứ duy nhất tôi có thể làm là khiến cô ấy đỡ đau khổ khi cô đưa ra lựa chọn…”
“…Cậu nói muốn cô ấy tránh khỏi đau đớn, nhưng không nên để cô ấy chạy trốn quá khứ đau buồn nhất đâu.”
“Có chạy trốn khỏi nó hay không cũng là quyền của cô ấy mà. Nhưng tôi tin rằng cô ấy… Emilia sẽ không làm chuyện đó.”
“Việc gì đã khiến cậu tin tưởng cô ấy đến vậy? Ít nhất, với ta thì không thể nào. Nhìn cái cách cô ấy ra khỏi lăng mộ mà cậu còn có kì vọng đó sao?”
“Là bởi tôi chết mê chết mệt Emilia-tan mà.”
Khi Lewes tiếp tục phủ nhận Emilia, Subaru ngẫu nhiên nói ra chuyện đó như thể nó chẳng có gì.
Vfa dù Lewes đã vài lần cứng họng trong cuộc trò chuyện này, câu nói vừa rồi vẫn khiến cô bang hoàng nhất.
Nhìn gương mặt ngạc nhiên của Lewes, Subaru cười lung túng gãi cổ.
“Tôi yêu Emilia, và nghĩ cô ấy cực kì dễ thương. Nên, tôi tin cô gái siêu siêu dễ thương mà tôi đem lòng yêu này sẽ vượt qua mọi thứ, dù cho có khó khăn hay đau thương thế nào đi nữa. Tôi vẫn mong và luôn mong là vậy, và tôi tin cô ấy sẽ không phụ kì vọng của mình.”
“Cái… cái đó, đâu có thể xem là một câu trả lời đâu. Cậu có yêu ai đó tới nhường nào, thì cậu cũng không thể thay đổi được trái tim họ. Su-bo, cậu hẳn phải biết…”
“Tôi biết. Emilia là một cô gái. Không phải chuyện gì cô ấy cũng mạnh mẽ, và có những chuyện khiến cô ấy yếu mềm, có khi còn có một phần cực cực cực cực nhỏ trong cô ấy là xấu xa nữa ấy.”
“Vậy là có hay không nào…?”
“Tôi tin… mặc cho sự yếu mềm hiện hữu trong cô, sự mạnh mẽ của cô sẽ tỏa sáng vào phút chót… đó không phải là sự chân thành sao?”
Khắc sâu trong trái tim Subaru, là niềm tin mãnh liệt rằng sự chân thành là biểu tượng của tình yêu. Và cậu cũng từng nếm trải niềm hạnh phúc được một cô gái dâng hiến toàn bộ trái tim vì mình. Vậy nên,
“Tôi sẽ làm mọi thứ vì Emilia. Tôi tin cô rồi sẽ vượt qua sự yếu đuối và tìm được sức mạnh để ngẩng cao đầu, và tôi sẽ dùng hết khả năng hiện có vì một tương lai mà tôi có thể tự hào nói với mọi người rằng mình đã đúng khi tin cô.”
“…Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn sẽ đối mặt với quá khứ bi thương nhất, một mình.”
“Rõ ràng rồi còn gì? Tôi không thể ở bên Emilia khi cô đối mặt với quá khứ. Nếu tôi có mặt trong đó, tôi sẽ cầm tay cô khi cô đang ngồi bệt xuống đất khóc nức nở và kéo cô đứng dậy, mà cố hết sức để an ủi cô. Nhưng tôi không ở đó. Những việc xảy ra trong quá khứ của cô ấy không liên quan đến tôi. Cảm giác muốn vươn tay ra của tôi cũng giống như cảm giác khi người ta muốn can thiệp vào một bộ phim drama chiếu trên ti vi vậy.”
Đó là sự thật. Quá khứ là quá khứ, không ai có thể chạm vào nó.
Kể cả quá khứ mà Subaru đã đối mặt vượt qua cũng chỉ là hư cấu. Cậu chưa hề truyền đạt bất kì điều gì đến ba mẹ thật của mình, và rằng cậu chỉ tự làm thỏa mãn bản thân.
Nhưng,
“So với không có được lợi ích gì, thì có thêm chút lợi ích vẫn hơn. Tôi không thể giúp cô ấy đối mặt với quá khứ khi tôi còn mắc kẹt ở thế giới thật. Nhưng, bản thân hiện giờ của cô có thể giúp được bản thân trong quá khứ khó quên đó một tay phải không nào? Tự giúp mình đâu có phá luật đâu?”
“---------.”
“Dù tôi không trực tiếp giúp được cô ấy, tôi sẽ dùng lời nói, hành động và cả tình cảm… à mà tôi sẽ rất hạnh phúc nếu mình đứng ở vị trí cao nhất trong tim Emilia, nhưng cô ấy cũng nhận được sự hỗ trợ từ những người khác nữa. Ít nhất thì cô đã trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn Emilia trong quá khứ. Cô ấy càng chuẩn bị nhiều vũ khí, thì lại càng có thể giúp được quá khứ thiếu sót của mình. Đó là cách để hoàn thành Thử Thách. Độ khó của Thử Thách cũng dựa trên tiền đề này thôi.”
Do đã tự mình cảm nhận, Subaru có thể nói lại bao nhiêu lần cũng được.
“Tôi sẽ giúp Emilia. Tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh mình có để giúp bản thân hiện tại của cô vượt qua quá khứ. Và để hiện thực hóa mục tiêu này, dù có phải đi đường phụ, hay bỏ qua những lời cảnh báo, hay gian lận, hay làm một thằng paid player thì tôi cũng làm. Đấy là cách tôi giúp cô ấy.”
“Sao cũng được… rõ là cách yêu ích kỉ mà.”
“Tôi không phải động vật ăn cỏ hay ăn thịt, cô có thể gọi tôi là một kẻ ăn tạp cũng được—!” (*Nó đang nói về ăn cái gì vậy nhỉ? =]]] )
Subaru búng ngón tay và khoe hàm răng trắng kèm theo một cái nháy mắt, rồi cậu bật ngón tay cái và tạo dáng.
Theo dõi Subaru kết thúc bài diễn văn một cách xấc xược như vậy, Lewes bật ra một hơi thở dài dài dài, bỏ cuộc.
“Quá nhiều từ hoa mĩ để biện hộ cho một việc làm vụng trộm rồi đấy.”
“Hê hê.”
“Chả hiểu nữa… Ta xin lỗi, nhưng ta không thể kể chi tiết với cậu về lối đi phụ. Tuy nhiên, ta có thể nói rằng không thể phụ thuộc vào chỉ mình nó thôi đâu. Trường hợp của Frederica chỉ là ngoại lệ thôi. Người khác thì không được.”
Lewes lắc đầu, dập tắt hi vọng của Subaru. Subaru như chưng hửng sau những lời đó, cậu buông thõng vai và quỵ gối xuống sàn — à mà không. Thay vào đó,
“Chà chà, không được sao. Tôi đã nghĩ nếu cách đó thành công thì sẽ là một bước ngoặt lớn, nhưng thôi cũng chẳng sao. Thế, câu hỏi tiếp theo nhé…”
“Ta nói thế này có hơi buồn cười, nhưng cậu không thích bỏ cuộc nhỉ, Su-bo.”
“Nếu tôi bỏ cuộc dễ đến thế chắc không đếm nổi số lần tôi nằm trong bụng cá voi mất. Tôi nói thế này cũng hài hước không kém, nhưng không chịu từ bỏ và tình yêu mãnh liệt là những vũ khí duy nhất tôi sở hữu.”
Subaru tự xác nhận sự vô dụng của cậu, và một lần nữa, Lewes như người mất hồn y như mấy lần trước từ nãy giờ. Subaru phải vỗ tay và nói “Thôi đổi không khí đi”,
“Dù có đủ thứ vấn đề luôn ấy, nhưng tôi vẫn nghĩ việc Emilia bộc lộ sức mạnh thực sự và hoàn thành Thử Thách vẫn là cách làm hoành tráng nhất. Nên, cựu Challenger của Thử Thách, Lewes-san có lời khuyên bảo gì đặc biệt không?”
“Sao ta lại có cảm giác mình vừa bị gọi là thứ gì không nên được gọi nhỉ… Mà cậu có hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Ta chưa bao giờ nhận Thử Thách mà, nên làm sao ta biết được chứ.”
“Ơ?”
Đang gật đầu, bỗng Subaru bật ra một tiếng rên ngờ nghệch khi nghe xong câu trả lời của Lewes. Nhưng hẳn rằng, mới đây, cậu đã nghe được một thứ cậu không thể bỏ ngoài tai. Rằng,
“Mới nãy, cô vừa tiết lộ cho tôi rằng cô chưa từng nhận Thử Thách hả?”
“Sao tự nhiên cậu nói kính cẩn thế? Không phải quá rõ rồi sao? Ta không được phép nhận Thử Thách chỉ dành cho người từ bên ngoài Thánh Địa. Những người khác cũng vậy. Ít nhất, trong bảy mươi năm ta ở đây, ta chưa từng qua được Thử Thách đấy. Su-bo là người đầu tiên.”
“Không không không lạ quá lạ quá lạ quá. Từ từ nào, stay, wait, hình như tôi bị lẫn lộn với mớ thông tin kì lạ này thì phải. Cho tôi chút thời gian sắp xếp mớ ghi chú trong đầu đã.”
“Cho cậu năm phút đó.”
Gật đầu biết ơn với sự kiên nhẫn không ngờ tới của Lewes, Subaru nhấn ngón tay lên thái dương và lục lọi mớ kí ức hỗn độn.
Ngày kia trong vòng chết trước cho đến thời điểm cậu lần đầu tiên trở về sau khi hoàn thành Thử Thách, nghiềm ngẫm từng thông tin nhỏ nhặt nhất trong khoảng thời gian đó,
“—Á?”
Trong những kí ức này, cậu nhận ra những sự “mâu thuẫn” mà trước giờ mình chưa để ý tới.
Sự thật dần hiển hiện trước mắt khiến khuôn mặt Subaru méo mó, cậu cố giữ cho những lời thì thào hồ nghi thật nhỏ, “Chuyện quái gì thế này?”. Nhưng một khi sự đáng nghi xuất hiện, không gì có thể ngăn chúng cắm rễ và tiếp tục nảy nở.
Trong kí ức của Subaru, Lewes đã nói trong đêm trước Thử Thách.
—Chưa ai đã nhận Thử Thách cho đến giờ. Trong khoảng thời gian cô sống ở đây chưa từng có Thử Thách nào xảy ra.
Cũng trong kí ức của Subaru, khi thử thách sắp Thử Thách bắt đầu, Lewes cũng nói,
—Cô đã từng nhận Thử Thách, tuy không vượt qua được nhưng đã thoát ra ngoài an toàn khỏe mạnh, dùng nó làm bằng chứng cho việc nhận Thử Thách sẽ không gây tổn hại đến bản thân.
Chỉ trong vòng một ngày, lời tuyên bố của cô đã thay đổi như chong chóng.
Sẽ là một vấn đề khác nếu đó chỉ đơn thuần do lời nói bồng bột, nhưng những thông tin về trải nghiệm cuộc sống và thực tế lại mâu thuẫn lẫn nhau. Một khác biệt lớn trong mặt thông tin có thể gây xáo trộn, hay mặt khác, là một lời nói dối đã chuẩn bị trước không hơn không kém.
Vẫn duy trì cái tư thế suy tư, Subaru hướng ánh nhìn về phía Lewes, người đang đùa nghịch với mái tóc hồng dài của cô và chờ cậu. Nhìn cô ngồi trên giường, đu đưa đôi chân ngắn tới nỗi không chạm đến sàn, trông như đang tìm kiếm thứ gì đó để xua đuổi cái nhàm chán, người ta có thể quên bẵng cô là một lão bà bà và nhầm với bé gái hàng xịn.
Xem lại những lời trao đổi nãy giờ một lượt, cậu không muốn tin cô gái này đã ác tâm lường gạt cậu, nhưng,
“Dù vài phần là đúng, thì mình nên tin vào những gì đây?”
Thường thường, khi đối mặt với những thông tin đối lập nhau, Subaru sẽ tin vào những thứ cậu muốn tin hơn, nhưng cậu không thể nhẹ dạ quyết định khi mà vận mệnh của Emilia phụ thuộc vào thông tin đó. Hơn nữa, đấy là những thông tin liên quan đến sống còn theo nghĩa đen. Cậu phải cẩn thận.
Lần này là lần thứ ba cậu và Lewes đã thảo luận về Thử Thách.
Một lần, cô đã thừa nhận đã nhận nó, lần nữa, hai lần còn lại, cô phủ nhận việc có người từng nhận Thử Thách. Dù là nên tin vào cái có số lần nhiều nhất, nhưng dường như cái khẳng định rằng cô chẳng biết chút gì về Thử Thách lại đáng tin hơn.
Theo đó mà nói, lúc trước cô đã lừa Subaru về vụ Thử Thách để Subaru không lo lắng, và cậu đã dễ dàng tin nó ngay. Nhưng nếu vậy, cô chỉ cần đơn giản giải thích rằng mình đã nói dối cậu thôi mà—
“Trừ khi có lí do khiến cô không làm việc đó… hay già rồi lẫn chăng…”
“Cậu lại kết luận cái gì rất láo về ta đúng không?”
“Nếu cô còn giữ những lời nói kính nể khi trước để bày tỏ thành ý của mình, và cân bằng nó với những lời xấc láo vừa rồi, Subaru sẽ biết ơn lắm. Subaru nói cùng một gương mặt nghiêm túc.”
Nhìn Subaru pha chọc ngoáy vào lời xin lỗi, Lewes thở dài, và, cô lẩm bẩm “Haizzz…”, lắc đầu mệt mỏi,
“Vậy, cậu đã rút ra câu trả lời nào khi tự kỉ chưa?”
“Trả lời được hay không, thì tôi cũng lộn xị ngầu hết lên rồi. À, Lewes-san, cô có từng vô tình lo lắng cho tôi không? Như lúc chúng ta đứng ngoài lăng mộ ấy?”
“Lo lắng?”
Thấy Lewes nhại lại từ cậu nói như một con vẹt, Subaru gật đầu, “Đúng rồi”, chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau như một thiếu nữ, và,
“Cô nói cô chưa từng nhận Thử Thách, nhưng lúc đứng bên ngoài lăng mộ cô có nói mình đã nhận Thử Thách và bảo đó chẳng phải chuyện to tát gì lắm đúng không? Nhưng chắc cô chỉ nói vậy vì cô lo cho tôi hay gì đó, tôi chỉ mới nhận ra đây thôi…” (*Subaru đang dùng cách nói của con gái nên các bạn tự tưởng tượng cảnh nó nói bằng giọng nữ nhé :v )
“—À, ra là lúc đó.”
Bằng giọng nói ra chiều đã hiểu, Lewes xen vào câu nói ra vẻ khúm núm mà nhanh như tên bắn của Subaru. Và, thấy Subaru nhíu mày ngạc nhiên khi nghe chất giọng của mình, cô mỉm cười,
“Su-bo ạ, ta sẽ nói với cậu cái này hay lắm nhé. Đặc biệt lắm đây.”
“Hay sao?”
“Theo giao ước của ta, ta bị cấm ‘nói dối’. Và do vậy, khi tra được hỏi một câu hỏi khó trả lời, ta chỉ có thể chọn im lặng. Không một ngoại lệ, việc này không thể thay đổi bất kể là vì ai. ‘Nói dối’ bị cấm. Với ta, và toàn bộ người dân trong Thánh Địa này.”
“Cô không thể… nói dối sao…?”
Trước lời thú nhận đầy bất ngờ của cô, Subaru lung túng.
Bởi vì, nếu Lewes nói thật, thì những tiền đề Subaru từng gây dựng đều bị lật ngược. Hay nói đúng hơn, không tính đến việc đó, nếu điều cô ta nói là đúng, thì tình huống dẫn đến sự nghi ngờ của cậu hoàn toàn tự mâu thuẫn với chính nó.
—Nếu cô không thể nói dối, thì bằng cách nào cô ta có thể tạo ra loại tình huống chỉ có thể xảy ra nếu cô nói dối được?
“Chuyện đó…”
“Ta vừa nói những gì xa nhất có thể nói cho cậu rồi. Hỏi hơn nữa ta không trả lời được đâu. Đau khổ có thể ập xuống cả hai ta nếu ta lỡ xâm phạm giao ước. Nếu cậu muốn biết nhiều hơn, thay vì hỏi cái thân già bế tắc này, hãy hỏi ai đó dám liều mạng tiến lên phía trước ấy.”
Bị từ chối khéo, Subaru chỉ biết ngậm miệng và lại chìm vào im lặng.
Subaru còn kéo dài cuộc nói chuyện được đến giờ là nhờ lòng tốt của Lewes, nên khi cô đã khước từ cậu, cậu chẳng làm được gì nữa. Nhưng cô cũng đã cho cậu một gợi ý.
Mang theo mình gợi ý đó, Subaru hăng hái hẳn lên khi biết cô đã không lừa cậu về nguyện vọng được giải phóng khỏi nơi này.
“Đã hiểu, tôi không hỏi thêm nữa đâu. Chuyển chủ đề đi, cái gì cũng được.”
“Cậu thật là một kẻ kì khôi. Cậu đã biết không thể moi thêm thông tin quan trọng nào từ ta, ấy vậy vẫn cứ định ngồi đây uống trà tán gẫu cùng một bà lão như ta ấy hả?”
“Tôi cũng quá giờ ăn sáng rồi, với lại đây cũng chẳng có việc gì làm đến khi Emilia-tan thức dậy. Roswaal thì hoi đi, Garfiel thì nhìn tôi cái là lại nhe nanh giơ vuốt, còn bỡn cợt với Otto hoài mệt lắm, nên tôi sẽ dành thời gian làm sâu đậm thêm tình bạn quý báu với Loli Bà Bà vậy.”
Subaru đứng phắt dậy, với tay lấy hai tách trà giờ đã lạnh ngắt và đi vào bếp, ánh mắt của Lewes dõi theo cậu,
“Đừng lo. Tuy là rất ngắn, nhưng tôi từng sống như một người hầu trong dinh thự Roswaal trong một thời gian đó. Tôi cũng đã được dạy vài kĩ năng về việc pha trà.”
“Hừm. Thế cho phép ta được kì vọng một tí nhé.”
“Xem đây, PRESSURE.” (*Đòn đánh của ultra man Leo, không biết có thím nào xem không =]]]] )
Cậu nói, tay rót trà ra tách, đoạn, đưa một tách cho Lewes và trở về chỗ ngồi. Đối mặt với nhau, họ hớp một ngụm trà,
“Không quá tệ.”
“Dù có tự tay pha nhưng vị vẫn cứ như lá cây ấy. Nhân tiện, ta nói chuyện khác đi.”
“Cậu có hỏi về chủ đề trước ta cũng không nghe đâu. Thay vào đó… mà thôi, ta sẽ trả lời bất kì chuyện gì ngoài vụ đó ra mộ cách nghiêm túc nhất có thể.”
“Thế nhé, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm lời cô vừa nói.”
Nhận ra một thoáng đượm buồn vì mặc cảm tội lỗi trên gương mặt nhỏ nhắn của Lewes, Subaru nhoẻn một nụ cười tinh quái.
“Cô có biết cái tên dở hơi Roswaal sợ gì không, hay những thứ hắn ghét chẳng hạn?”
Rồi cứ thế, một biểu cảm oái oăm nhất từng có bấy giờ hiện lên trên gương mặt Lewes (Vì độ lầy của main :v ).
________________________________________________________
Sau buổi nói chuyện uống trà kết thúc, vét sạch nước trong tách, Subaru để Loli Bà Bà, cứ khăng khăng rằng cô muốn ở một mình, cô độc trong căn nhà và rời đi.
Khoảng một tiếng đã trôi qua, có thể là nhiều hơn, cậu nghĩ. Nhưng nhìn mặt trời lúc đầu mới mọc giờ đây lên cao quá đầu, và cảm giác nhiệt độ đã ấm hơn trước, nên cậu dễ dàng nhận ra thời gian đó lâu hơn cậu tưởng.
Theo cảm giác của cậu, chắc cũng phải tầm hơn mười giờ sáng.
“Một ngày nắng đẹp trời thích hợp để phơi futon, phí ghê… sao mình cảm thấy mình đã hóa thân thành một thằng hikikomori chính hiệu chỉ với suy nghĩ đó nhỉ?!”
Nghĩ lại thì, tắm nắng dưới ánh sáng mặt trời như này, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là mấy vụ giặt giũ. Vốn thuộc kiểu người sống lười biếng không lành mạnh, cậu nghĩ được thế này quả là phi thường. Cơ mà cứ bỏ vụ đó qua một bên đã,
“Đến lúc rồi, Emilia sắp tỉnh giấc. Cô ấy hẳn vẫn còn sợ từ đêm qua… Mình tốt hơn nên nhân cơ hội này khiến cô ấy ghi nhớ sự hiện diện của mình lúc cô ấy yếu mềm này mới được.”
Dù đang lẩm nhẩm câu nói láu cá trên, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cậu thực sự lo lắng cho Emilia, khiến bước chân cậu nhanh hơn.
Sớm nhất có thể, lâu nhất có thể, cậu sẽ tới bên cô và an ủi cô.
Bởi, dù sao đi nữa—
“Ngày mai, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài để cô ấy tự đi một mình.”
Chiều nay, Roswaal sẽ chính thức đưa ra đề nghị thả dân làng Arlam. Sau đó nếu họ chuẩn bị luôn, họ có thể rời Thánh Địa vào ngày mai.
Subaru sẽ lại đi theo họ, bởi cậu còn có chuyện cần lo ở dinh thự.
“Nếu mình muốn biết nhiều hơn, thay vì hỏi một người đã dừng bước, mình nên hỏi một người đã liều lĩnh tiến lên phía trước à… chà chà, rõ là vòng vo mà.”
Tất nhiên, nếu không nói vòng vo như thế, cô sẽ không thể truyền đạt những gì cô muốn truyền đạt.
Thấy hơi tội nghiệp cho cô vì phải vướng vào cái mớ rắc rối lằng nhằng này, Subaru thở dài, và lại rảo bước nhanh hơn,
“Tôi sẽ hăm hở nghe câu chuyện về thằng em trai bất trị và cái quê nhà phiền phức của cô lắm đây, Frederica!”
__________________________________________________________
*Ame: Mấy bợn biết rồi thì đừng spoil nhé, để mấy bạn khác đọc cho nó kịch tính ~(=V=)~
À vote nhá, mấy bạn thích sau chap 30 mình dịch spoil chap gặp lại Rem (đọc xong khóc), hay là nụ hôn đầu của Subaru với Emilia (đọc xong cũng khóc)? lol :v