Muôn vàn từ ngữ lóe lên trong tâm trí của Subaru trước cuộc gặp bất ngờ, đột ngột cũng như không được chuẩn bị trước này, thế nhưng――
“Cô gọi như này là ‘trở về an toàn sao’ !?”
Subaru phẫn nộ trỏ một ngón tay về phía mắt phải của mình cho Ram thấy――con mắt đã bị phá hủy.
Hiện giờ, xung quanh vùng mắt phải của Subaru được băng bó bằng miếng vải rách xé ra từ tay áo của anh, tạo thành một thứ trông khá phổ biến với đám học sinh trung học cơ sở. Nếu cái phong cách của Date Masamune* đó chỉ là để cho ngầu, thì nó đã thành một trò hề để cô cười vào, Nhưng vì Ram đã biết trạng thái hiện tại của Subaru rất tệ, nên phản ứng như vậy là khó có thể chấp nhận được.
(Date Masamune*:{1567-1636} đây là một thanh niên có máu mặt, số là khi còn nhỏ anh này bị đậu mùa nên đã bị hỏng con mắt phải. Nghe đâu từ đó anh này được gọi là Độc nhãn long.)
Lắng nghe sự bất bình của Subaru, Ram khẽ nghiêng đầu và nhẹ nhàng chải lên mái tóc hồng đào đang đung đưa theo từng chuyển động của cô.
“Xin lỗi, ta không để tâm lắm đến bộ dạng hàng ngày của ngươi nên ta chẳng thấy có gì khác biệt cả.”
“Chân thành cảm ơn vì lời nhận xét khó nuốt đó, nhưng cô có biết rằng các sinh vật hình người thường phải có hai mắt, hai tai, và hai lỗ mũi không?”
“Hay nói cách khác, hiện tại Barusu không phải là một sinh vật hình người, mà là một dạng sống ngẫu nhiên khó hiểu nào đó?”
“Có mà ngược lại ấy!?”
Vừa đối thoại như thường lệ với Ram, Subaru vừa dò tìm xung quanh với tầm nhìn hạn chế của mình, vừa kiểm tra xem liệu có kẻ nào khác đang ẩn sau cái bóng bên cạnh Ram, cậu dè chừng mọi lối thoát khả thi. Cần phải câu thêm giờ và xác định chỗ để tẩu thoát mới được.
“Otto, tôi sẽ đếm từ một đến ba sau đó ta tách nhau ra và chạy. Việc của anh là hét lên để thu hút sự chú ý của bất cứ ai bám theo. Còn việc của tôi là giữ im lặng và chuồn khỏi đây. Thắc mắc gì không?”
“Có, rất nhiều là đằng khác, nhưng trước tiên, sao bỗng dưng cậu lại quá cẩn trọng vậy, Natsuki-san?”
“Anh bị ngốc à? Họ đang muốn giữ chúng ta lại. Nhìn thử ánh mắt của Ram mà xem. Cô ta đang muốn ăn tươi nuốt sống hai ta. Không nhầm đi đâu được. Tôi từng thấy ánh mắt đó hàng ngày ở dinh thự rồi, tin tôi đi.”
“Có gì để mà tin một người luôn nhìn đời với cặp mắt khinh khỉnh đầy sát khí chứ!?”
Subaru thì thầm một cách lo lắng với Otto về phương án trốn thoát cũng như phân chia nhiệm vụ, nhưng dường như Otto vẫn chưa nhận ra vấn đề. “Chết tiệt”. Trong giây lát Subaru đã cân nhắc về việc để Otto lại làm thế thân và trốn thoát một mình, nhưng, khi nhớ lại cuộc nói chuyện mới đây giữa cả hai về tình bạn, cậu không khỏi áy náy về những suy nghĩ này.
“Khốn thật, những tưởng tôi đã trốn thoát khỏi cái còng của mình, vậy mà giờ đây tôi lại bị trói bởi guồng xích mang tên tình bạn! Anh muốn tôi phải làm gì đây……!?”
“Cậu mới chính là người phải trả lời cho câu hỏi đó đấy! Nếu cậu không giải thích rõ hơn, thì sẽ chẳng có cách nào để ta kết thúc cuộc nói chuyện này cả! Thêm nữa, hình như sự hiểu lầm đang ngày một dâng cao, nên cô làm ơn làm điều gì đó để hóa giải những hiểu lầm này đi!”
“Cả hai có thể làm ơn dừng mấy trò hề vô bổ đó lại rồi tiếp tục kế hoạch không? Thực ra, mọi chuyện đang diễn ra rồi. Ta không có thời gian cho việc này. Đây là sự lãng phí về thời gian, hay nói cách khác, một sự lãng phí về tính mạng.”
Thấy hai thanh niên đang cố đùn đẩy trách nhiệm qua lại, trước khi bước lên vài bước và vào chủ đề chính, Ram nhìn cả hai với ánh mắt khinh thường. Tuy nhiên, Subaru không hẳn đang nói đùa. Thực ra, anh còn hơi vội vã khi cố kéo dài cuộc nói chuyện trong khi tìm kiếm lối thoát. Vì,
“Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ rằng ngay cái giây phút cô thấy mặt tôi, cô sẽ khử tôi ngay chứ không có hỏi đáp gì sất.”
“Nếu như ta gặp nhau ngay lúc ngươi đang hành hung Roswaal-sama, mọi chuyện có thể đã như vậy. Nhưng thời gian đã làm ta nguôi ngoai phần nào… Biết ơn Garf đi.”
“Ngay cả khi tôi cảm ơn Garfiel vì đã giúp mình sống sót hiện tại, thì tôi cũng chẳng thể thay đổi thành kiến về kẻ đã khiến khuôn mặt của tôi ra nông nỗi này được…”
Vẫn không chịu bỏ đi sự ngờ vực, Subaru vừa đáp lại Ram vừa cào cổ của mình. Mặt khác, nhìn cậu, Ram lại trông khá thoải mái và không tỏ ra bất kì sự thù địch nào.
Ít ra, trông cô không có vẻ gì là sẽ bất ngờ lao vào tấn công anh. Nếu vậy câu hỏi tiếp theo trong tâm trí của Subaru sẽ là,
“Otto có nói rằng đáng ra chúng tôi phải gặp ai đó tại đây, nhưng…”
“Đúng, ta biết.”
“Natsuki-san. tôi biết là việc đó khá khó tin, nhưng sự thực chính xác là những gì cậu đang thấy.”
Thấy câu hỏi vòng vo của anh được trả lời cùng một cái gật đầu, Subaru quay về phía Otto, người đã trả lời câu hỏi của anh. Khoanh hai tay và cong môi lại, Subaru phát ra tiếng “Hừmmmmm”,
“Nếu nói chấp nhận thứ tôi đang thấy thì, vì cô là người đã xuất hiện ở đây, cô ắt hẳn phải là kẻ tòng phạm với Otto… là người muốn giúp dân làng Arlam trốn thoát?”
“Không sai. Ngay lúc này Garf và Lewes-sama đang tập trung vào thử thách của Emilia-sama. Những người có liên quan đến thử thách đều đã tập trung tại lăng mộ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Nhấn mạnh rằng họ không còn nhiều thời gian, Ram đặt áp lực nhằm thúc dục cả hai khẩn trương. Tuy vậy Subaru vẫn không khỏi cảm thấy bất an. Thấy cậu toan giơ tay lên để ngăn mình lại, Ram nhìn cậu không nói thêm câu nào. Đoạn, tự kéo mình đi để không bị nghiền nát bởi cái nhìn chằm chằm sắc nhọn đó, Subaru tiếp tục “Cho tôi biết”,
“Vì sao cô lại tham gia giúp đỡ dân làng bỏ trốn? Ngay cả khi ta lùi lại cả trăm bước và cho rằng cô làm điều đó với mục đích tốt, thì tôi vẫn không thể hiểu được tại sao cô muốn tôi tham gia. Và từ khi nào mà cô trở thành con người này, cái người mà không vặn vẹo tôi chỉ vì đã nguôi giận? Tôi còn vô số những điều muốn hỏi kia.”
“Nhiều câu hỏi quá ha. Tiểu tiết quá không “khiến con trai nổi tiếng được đâu, Barusu ạ.”
“Thật chẳng thuyết phục chút nào khi mà chính cô còn đang yêu đơn phương một kẻ hỏi nhiều hơn cả tôi… Vậy trả lời tôi đi, Ram. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi một tình huống mà cô bỏ qua hận thù cá nhân để bắt tay với tôi. Và giờ thì cô lại ở đây, điều đó có nghĩa rằng đây là…”
Hít một hơi thật sâu, ngay cả Subaru cũng sợ thứ mà cậu sắp nói ra.
Nếu đúng như Subaru đã nghĩ, thì những hành động của cậu tại đây là――
Nhắm chặt mắt lại, nghiến chặt răng, anh cố ngăn bản thân phát ra những tiếng kêu yếu ớt.
Đừng sợ hãi. Đừng hoảng loạn. Đừng tỏ ra yếu đuối. Cứng rắn lên và đừng để bị lung lay.
――Hiện tại, không có gì sai khi cậu cố kìm nén lại cảm xúc của bản thân, không được cho người khác thấy sự dao động của mình, và phải trở nên cứng rắn hơn.
“…Tất cả đều là chỉ dẫn của Roswaal. Đó là lời giải thích hợp lý nhất. Nhưng sau hành động bạo lực của tôi, sao hắn còn giúp tôi chứ? …Chắc chắn là cô biết rõ hơn tôi.”
“…………”
Trước những suy luận của Subaru’s, Ram chỉ lặng thinh.
Nhưng hình ảnh duy nhất trong tâm trí của Subaru hiện tại là Roswaal đang cầm cuốn Phúc Âm. Nếu cậu cũng nằm trong cuốn sách tiên tri đó bấy lâu nay, thì sự trung thành của anh, sự hết mình và đáng tin của anh, Ram, chắc chắn biết về nó.
Tất nhiên, cô cũng không nắm rõ chi tiết. Vì nếu cô biết toàn bộ nội dung, thì điều đó đồng nghĩa với việc Ram đã chấp nhận một tương lại mà Rem phải đi vào cửa tử.
“――――.”
Nhưng giả thiết đó không khả thi. Subaru biết rằng nó không gì khác ngoài một giả thiết. Khi cô mất Rem, trước cả khi cái tình huống đặc biệt đó xảy ra khiến cô quên đi sự tồn tại của Rem, Subaru đã từng tận mắt thấy phản ứng của cô chị khi mất đi đứa em song sinh.
Chỉ riêng lý do đó, Subaru đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng Ram không biết gì về lời tiên đoán mà Rem phải bỏ mạng.
Nhưng lại nữa, cô liên quan đến âm mưu của Roswaal đến mức nào? Roswaal đã từng tiết lộ toàn bộ phạm vi kế hoạch của hắn. Và Ram, với tư cách là người thân cận nhất với hắn, cô đã biết những gì rồi chứ――
“Nói tôi biết đi, Ram. Tại sao cô lại giúp chúng tôi? Nếu tất cả chỉ là theo kịch bản của tên khốn Roswaal, thì xin lỗi, Otto và tôi có thể tự lo liệu từ đây. Cô không cần thiết phải tham gia nữa.”
“Chờ-, Natsuki-san――!?”
“Im lặng, Otto. Tôi không có thời gian để giải thích mọi chuyện đâu, và tôi cũng không chắc tính mạng của anh được bảo toàn nếu anh biết về nó, nhưng thành thật mà nói, hiện tôi đang tức điên lên vì khó chịu đây. Ít ra tôi biết tôi không thể giữ được đầu óc thông thoáng mỗi khi nghe nhắc đến cái tên Roswaal!”
Chạm vào lớp băng quanh con mắt đang nhói đau của mình, Subaru vừa dậm mạnh lên mặt đất vừa lớn tiếng với Otto vì cố cản cậu lại.
Cái cảm giác lao như bay về phía Roswaal và xiết chặt cái cuống họng yếu ớt của hắn lại tái hiện trong lòng bàn tay của Subaru. Thứ cảm giác thôi thúc để kết liễu sinh mạng của kẻ khác, và cố chống lại sự thôi thúc đó, vẫn còn như mới và dễ cảm thấy được.
Cảm giác đó vừa thô rát, kỳ cục, vừa sống động, và giờ đây khi mà các giác quan của cậu đã dần hồi phục, cố hồi tưởng lại những cảm giác đó càng khiến cậu cảm thấy buồn nôn, cùng đó là tiếng chuông inh ỏi trong tai và và cơn đau nhói của hộp sọ khiến nó không khác gì ký ức về một cơn ác mộng.
Subaru không hề muốn lặp lại những cảm giác đó một lần nào nữa. Thế nhưng,
“Tôi biết những gì tôi làm là không đúng, nhưng tôi có thấy hối hận về nó không thì lại là một chuyện khác. Hắn đã giẫm đạp lên thứ mà tôi không cho phép. Và vì thế tôi buộc lòng phải làm vậy với hắn.”
“…Với thứ logic đó, ta cho rằng Barusu có thể sẽ chống đối nếu ta lựa chọn sẽ trả thù?”
“Đó chính là lý do mà tôi chuẩn bị cong mông lên và chuồn lẹ ngay khi nhìn thấy cô. Tuy nhiên cuối cùng thì kế hoạch đó lại không thành nhờ tên ngốc Otto đây.”
“Tại sao tôi lại phải chịu sự phỉ báng vậy!? Và nói để cậu biết, nếu tôi thật sự cong mông lên và chạy, tôi sẽ biến mất nhanh đến nỗi mà mông của Natsuki-san phải gọi bằng cụ!”
“Đủ chuyện với cái mông rồi, mấy mẩu chuyện cười ngớ ngẩn là tất cả những gì anh có sao? đồ miệng bô.”
“Tôi không hiểu câu đó nghĩa là gì nhưng tôi có cảm giác rằng tôi vừa bị phỉ báng một cách tệ hại! Tôi cảm thấy vậy.”
Nhìn Subaru và Otto quay lại trạng thái diễu cợt như mọi khi, Ram hắng giọng để dừng việc đó lại. Subaru tiếp tục hướng mắt, nhìn cô chằm chằm, và, nhận được ánh mắt đó, Ram thở dài,
“…Thư giãn đi. Việc này, ít nhất, không phải là chủ ý Roswaal-sama.”
“Không dính dáng… đến Roswaal? Không thể nào, nhưng vậy có nghĩa là…”
Nghe Ram phủ nhận sự tham gia của Roswaal, Subaru không thể giấu nổi cơn sốc của mình.
Nếu vậy, điều đó có nghĩa rằng Ram đã tự mình lựa chọn giúp đỡ cho cuộc tẩu thoát. Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất.
“Nếu Roswaal không dính dáng gì đến việc này, có nghĩa là điều này đã không được đề cập đến trong quyển Phúc Âm……? Chờ chút, trong trường hợp đó, ngay từ đầu đã có bao nhiêu thứ được ghi lại trong quyển Phúc âm đó chứ?”
Vì Subaru chuyển vào trạng thái phẫn nộ ngay khi nghe đề cập đến Phúc Âm, cậu hẳn là không có khả năng để tự mình tìm hiểu về cuốn sách đó.
Tuy nhiên, nếu cái thứ được gọi là “Phúc Âm” hoàn thiện đích thực kia đúng là một cuốn sách chứa những lời tiên đoán thần thánh và có khả năng diễn tả tương lai một cách toàn diện, thì――
“Những thứ được ghi lại trong cuốn sách đó chi tiết đến mức nào vậy, và nội dung của cuốn sách đó lớn đến nhường nào chứ……?”
Nếu phạm vi của cuốn sách là toàn thế giới, và nó ghi lại chi tiết về tất cả mọi thứ đã từng xảy ra và những thứ chắc chắn sẽ xảy ra,thì khối lượng lớn thông tin đó không thể nào gói gọn trong một quyển sách được. Mặt khác, não bộ của con người là quá nhỏ để lĩnh hội tất cả các sự kiện sẽ xảy ra trên thế giới này.
Bởi lẽ đó, Subaru kết luận rằng sách Phúc âm chắc chắn đã chọn lọc những thông tin về tương lai trước khi ghi nó vào những trang sách, giả dụ như nó sẽ chỉ ghi những thông tin được bao hàm trong tầm hiểu biết của người sở hữu cuốn sách.
“Có vẻ như…… Nội dung trong cuốn Phúc Âm không hoàn thiện của Petel-kun được thêm vào lần lượt. Tuy nhiên mình không được tận mắt chứng kiến việc đó xảy ra nên không chắc lắm.”
Cái cuốn Phúc âm của tên cuồng đạo đó, với nửa còn lại bị bỏ trống, dường như có những dòng chữ hiện lên nối tiếp nhau trong những trang trống đó mỗi khi có một dự báo mới.
Ít nhất, Subaru cũng chắc chắn được một điều là số trang của nó đã thay đổi so với lần đầu mà cậu lấy được khi đánh bại Petelgeuse. Sau đó, cậu đã cố để điều tra thêm,nhưng không có khả năng để đọc được chữ trong đó.
Thêm nữa, vì bản chất xấu xa và điểm gở nó mang lại, anh đã hi vọng có thể điều tra thêm qua cuốn của Roswaal, nhưng hiện tại việc đó là bất khả thi.
Và vì điều đó, ngay cả nếu Subaru có muốn điều tra sâu hơn thì, với lượng thông tin ít ỏi để tham khảo, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở những giả thuyết đơn thuần. Tuy nhiên, Subaru đã có những hoài nghi riêng về độ tin cậy và độ tỉ mỉ mà cuốn Phúc âm hoàn thiện có thể ẩn chứa.
Thấy điều đó, Ram đặt một tay lên môi, làm bộ suy nghĩ,
“…Ta không có thẩm quyển để nói về vấn đề này. Và dù cho sự hiện diện của ta tại đây không phải là do chỉ định của Roswaal-sama, thì việc Ram dành trọn trái tim của mình cho ngài là không thay đổi.”
“Cảm ơn về bữa ăn nhiều nhiều nha, chết tiệt.”
“Ram: Tuy nhiên…”
Chửi thề, Subaru than thở khi nguồn thu thập thông tin của cậu đã đóng lại. Ấy vậy, chen ngang vào đó, Ram nhìn Subaru ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên, cô nói giọng nhỏ nhẹ,
“Có một điều chắc chắn là tình hình hiện tại không được ghi trong cuốn Phúc âm. Và điều đó là chính xác vì cuốn sách viết rằng ta không được phép ở đây.”
“…Tôi không hiểu. Suy cho cùng thì, cô đang cố làm gì vậy? Giúp chúng tôi? Và ngày cả khi cô muốn giúp, đó có phải là do tự cô quyết định?”
“Ta sẽ giúp việc sơ tán. đó là ý định của bản thân Ram. Roswaal-sama…khi mà mọi chuyện đã thành ra như này… sẽ không làm gì để ngăn ta lại đâu.”
“Khi mà mọi chuyện đã thành ra như này?”
Những từ ngữ đó đã khiến Subaru hết sức lưu ý, nhưng mặc cho câu nhắc lại đầy sự nghi hoặc của cậu, Ram dường như không có ý định tiết lộ thêm bất cứ thứ gì. Rất có khả năng, câu trả lời cũng nằm ngoài những thứ mà cô được phép nói.
Cuối cùng, Subaru vẫn chưa thể xác định được độ chính xác và cách hoạt động của cuốn Phúc âm trong tay Roswaal. Mọi thứ mà cậu thu thập được chỉ là những nghi vấn về việc ngay cả cuốn Phúc âm hoàn thiện cũng không thể thấy hết mọi thứ trong tương lai.
“Chà, chỉ biết những thứ đó thôi cũng giúp tôi có thêm vài lợi thế trong lần thẩm vấn sắp tới của tôi với Roswaal rồi.”
Tạm gác câu hỏi đó qua một bên, Subaru lẩm bẩm khi cậu cố ép bản thân giải quyết cho xong vấn đề hiện tại trước. Nhưng ngay cả cậu cũng không rõ lời kết luận của mình có ý nghĩa gì.
“Vẫn còn nhiều thứ cần tranh luận để biết liệu tôi có thể tin tưởng Ram từ tận đáy lòng hay không, nhưng ta có thể lo về việc đó sau. Tôi muốn kiểm tra lại kế hoạch của ta trước. Vậy, thực sự chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Từ sau cái ngày mà Barusu cư xử như một tên ngốc, bọn ta đã bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc di tản hôm nay rồi. Nhưng do dân làng từ chối dời đi mà không biết rõ tình trạng của Barusu, bọn ta đã phải sốt sắng và lãng phí thời gian tìm kiếm một kẻ không rõ sống chết ra sao.”
“Xin lỗi vì đã không chết hẳn một cách rõ ràng nhé… Thực ra thì cô đang gọi ai là kẻ ngốc vậy? Dù sao thì, sau cái ngày mà tôi có hành vi bạo lực…”
Có chuyện gì đó khá lạ đã xảy ra vào cái này đã in sâu vào Subaru, nhưng cậu không thể diễn tả được nó bằng lời. Rồi, cứ như vậy, Ram và Otto tóm lược kế hoạch trốn thoát với Subaru. Nói tóm lại, nó sẽ là,
“Ram đã nhận được sự tín nhiệm để mở một cuộc đào tẩu, nên chúng ta sẽ trốn thoát giữa màn đêm trong những toa xe rồng. Otto sẽ dẫn đường, và nhiệm vụ của tôi sẽ là trở thành Mascot (Linh vật) đoàn kết dân làng và đưa họ ra khỏi Thánh Địa mà không phải lo lắng về bất cứ thứ gì――đúng chứ?”
“Tôi không biết Mascot là cái giống gì, nhưng không ai trong chúng tôi có thể di tản khi chưa biết tình trạng của Natsuki-san. Cuối cùng thì, tôi đoán Ram-san và tôi không thể tự mình đạt được sự tin tưởng của dân làng để đưa họ đi di tản.”
“Vào những thời khắc thế này, tiếng tăm của tôi từ vụ tấn công của Ma Thú lại thực sự có ích ha. Anh sẽ không bao giờ biết khi nào mà những việc anh làm sẽ được báo đáp đâu, nên tốt hơn là sẵn sàng để mạo hiểm tính mạng nhiều hơn.”
“Theo tôi nhớ thì, vì một lí do nào đó Natsuki-san luôn luôn trải qua ranh giới sống chết với Cá Voi Trắng và Giáo Phái Phù Thủy rồi những thứ khác, liệu đó có thực sự là bởi cậu cố tìm kiếm những tình huống hiểm nghèo kiểu vậy không?”
Otto lẩm bẩm một cách phân vân trước lời khẳng định của Subaru. Và “Không không không”, Subaru lắc đầu nguầy nguậy trả lời,
“Tôi cũng không rõ vì sao mình có nhiều cơ hội bị đặt vào sự ác độc của thế giới luôn. À mà tiện đây, tôi cũng xém chết khi đối đầu với một ả sát thủ thích mổ bụng của người khác và tạo ra những bữa tiệc ruột người đấy.”
“Mặc dù có nhiều người thích khoe khoang về những trải nghiệm đau thương của mình, nhưng nghe những lời đó từ một người đã trải qua quá nhiều tình huống đau đớn và đáng sợ như vậy, thật sự khiến các câu chuyện thần thoại khác cũng phải hổ thẹn đấy.”
Thấy Subaru giơ ngón cái về phía mình, Otto chỉ gượng cười và làm điều tương tự.
Đến đây, cuộc đối thoại của Subaru kết thúc, và,
“Tốt rồi, bắt đầu thực hiện thôi. Phải dùng thời gian một cách thông minh, cô nghĩ ta có khoảng bao lâu để thực hiện kế hoạch?”
“Nếu không có gì bất thường, sẽ mất xấp xỉ khoảng hai tiếng đồng hồ trước khi Emilia-sama bỏ cuộc và bước ra khỏi lăng mộ. Hẳn là cô ấy cũng chỉ mới bắt đầu Thử Thách, vậy chắc chắn, ta vẫn còn khoảng một tiếng rưỡi nữa. Ngay cả khi mất ba mươi phút trước để chuẩn bị, ta vẫn sẽ có nguyên một giờ để tự do hành động.”
“Một tiếng đồng hồ à. Với chừng đó thời gian, ít ra là ta có thể vượt qua lá chắn của Thánh địa kịp thời.”
Nếu họ có thể vượt được qua lá chắn, điều đó ít nhất sẽ loại bỏ những chướng ngại từ phe Thánh Địa.
Họ sẽ nằm ngoài tầm với của những kẻ cực đoan không muốn giải phóng cho Thánh Địa, tuy nhiên vẫn còn một điều khác về lá chắn không thể bỏ qua.
Subaru ngẩng đầu lên, đưa tay lên cằm ra chiều suy tư, và, “Ram”, cậu gọi cô gái với mái tóc màu hồng đào,
“Về lá chắn, hiện tại vẫn còn một vấn đề. Một khi chúng ta băng qua, phe cực đoan sẽ không thể đuổi theo được, nhưng…”
“Là Garf, phải không?”
“…Cô đã biết rồi sao?”
“Hắn là em trai của Frederica, nên ta không hiểu rõ hắn được như cô ấy. Tuy nhiên, dù ta ghét phải nói điều này, nhưng hắn có thể gọi là bạn cũ từ khi Roswaal-sama để Ram làm việc dưới chướng của ngài bảy năm về trước.”
Một mẩu thông tin mà cậu thu thập được từ lần chết gần đây nhất được tiết lộ hệt như vậy.
Dù không thể không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng Subaru phần nào thấy an tâm vì ý hiểu của cậu được chứng thực bởi một nguồn tin thứ hai. Đối diện với khuôn mặt vô cảm của Ram, anh tiếp, “Vậy ta nên làm gì?”,
“Khi anh ta phát hiện ra tôi đã trốn thoát, Garfiel chắc chắn sẽ bám đuôi chúng ta. Anh ta đã thấy tôi khả nghi từ trước rồi, và giờ tôi còn bỏ trốn, tôi không chắc anh ta sẽ nhẹ tay với tôi lần này. Ngoài ra việc anh ta có băng qua lá chắn hay không vẫn còn tùy thuộc vào việc liệu anh ta có muốn hay không nữa.”
“Sao ngươi dám khẳng định rằng Garf sẽ bám theo chúng ta? Ít ra, hắn ta cũng luôn tôn trọng ý định của Lewes-sama, nên hắn nên được tính vào phe ôn hòa……Ngay cả khi hắn bỏ tù Barusu, không có dấu hiệu gì cho thấy hắn trung thành với một bên xác định nào cả.”
“Lý do mà tên đó bám theo tôi là… à…”
Có một lí do khiến Garfiel ghét Subaru đến độ thù địch.
Khỏi cần suy nghĩ, lí do chính là mùi Phù Thủy bốc lên nồng nặc từ cơ thể của Subaru.
Đánh hơi được mùi này, được nhân lên sau mỗi lần Quay Về Từ Cõi chết, Garfiel đã để ý đến Subaru bằng một thái độ hết sức thận trọng và thù địch. Kết quả của việc hắn nhe răng và hành động dựa trên sự thù địch đó chỉ là tình hình hiện tại. Chưa hết, Garfiel tuy vậy vẫn chữa trị và giữ Subaru đang hấp hối tiếp tục sống chỉ để thể hiện một cách thoáng qua cái mặt lí tính ở cái lối suy nghĩ đơn giản của mình.
Đi đến kết luận này trong đầu, Subaru không chắc rằng cậu nên nói nó ra hay không.
Giowf thì thấy như đã xa xưa lắm rồi, nhưng người đầu tiên đề cập đến mùi Phù Thủy tỏa ra trên người của Subaru là Rem. Từ những lời Rem nói, Subaru có thể cảm nhận được sự căm thù mãnh liệt của cô với Giáo Phái Phù Thủy, và tương tự thế, Ram cũng có thể có cùng cảm xúc này với cô.
Nói cách khác, bất cứ chuyện gì xảy ra liên quan đến Giáo Phái Phù Thủy đều không nên nói với Ram. Chỉ cần nghe đến từ “Giáo Phái Phù Thủy” đã khiến Rem đánh mất sự bình tĩnh của mình. Vậy nên ai mà biết sự thật này khiến Ram nghĩ gì?
“――Barusu?”
“Ô, à à.”
“Đột nhiên ngươi lại im lặng, sao vậy? Mặt ngươi vốn đã rất khó coi, nhưng nếu ngươi phủ lên đó vẻ bất lực ngu độn, thì chắc không còn phần nào đáng nhìn vào đâu.”
“Cái vẻ tàn nhẫn vô tâm khi làm cái bộ mặt khoái trá đó là sao, cô đúng là… với lại, lí do Garfiel bám theo tôi là… mà chắc là vì, tôi đã tấn công Roswaal.”
Nhìn đi hướng khác, Subaru tránh đề cập đến mùi của Phù Thủy. Thay vào đó, cậu đề cập đến vụ lộn xộn của mình, hay, nói chính xác hơn, là việc anh tấn công Roswaal một người không có khả năng tự vệ.
“Nếu Roswaal có mệnh hệ gì, mọi hoạt động của cả Thánh địa sẽ bị ảnh hưởng theo. Tôi không cho rằng hắn ta sẽ để tôi đi sau khi tôi gây ra một việc như vậy.”
“…Thẳng thắn mà nói, đó là lời bào chữa nhàm chán nhất ta từng nghe, nhưng đừng bận tâm. Xét đến việc Ram cũng có những việc không thể nói được, nên mặc dù Subaru là một kẻ vô liêm sỉ, thì vẫn không công bằng nếu ta ép ngươi nói hết những gì mình nghĩ.”
“Cô không thể nói chuyện mà không cắn trộm tôi một cái được hả? Tôi nói đúng chứ, Otto?”
“À, có vẻ chính tôi cũng không tin được Natsuki-san lại đi nhờ tôi xác nhận về vấn đề này đấy.”
Subaru hỏi vậy nhằm tìm kiếm sự ủng hộ, tuy nhiên Otto chỉ đáp lại cậu bằng một cái nhìn hời hợt. Vờ như không hiểu ý của câu đó, Subaru nhún vai trước cái nhìn của Otto. Quay lưng về phía cặp đôi đang nói đùa không ăn ý, Ram nhìn lên trời và hướng đôi mắt của cô về ánh trăng,
“――Trăng hôm nay có màu xanh nhạt, cuồng nguyệt. Đêm đó, mặt trăng nhìn cũng như vậy.”
Cô thì thầm với một giọng nhỏ nhẹ mà không ai nghe thấy được.
※ ※ ※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
――Khi kế hoạch được tiến hành, mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ.
Ngay cả khi không có Subaru, kế hoạch cho việc di tản đã sẵn sàng bắt đầu rồi, chỉ còn bước cuối cùng là cần có sự xuất hiện của Subaru để mở màn kế hoạch.
Trong khi các toa xe rồng được chuẩn bị, dân làng lên xe khá nhanh, và từ sự phân công của những hành khách đến sự hợp tác giữa những người đánh xe, mọi thứ đều phối hợp một cách mượt mà đến mức mà từ ba mươi phút theo tính toán ban đầu được rút gọn xuống còn mười lăm phút. Dù vậy, Subaru lại thở dài ngao ngán.
“Thực ra, thay vì mười lăm phút, nó có đã có thể nhanh hơn. Có lẽ chỉ mất năm phút, nếu…”
Với khí thế của dân làng đang dâng lên hun hút, mọi thứ chắc chắn có thể như vậy. Tuy nhiên thứ mà cuối cùng lại làm giảm tinh thần của họ không ai khác chính là Subaru.
Quay lại với dân làng, Subaru đã mong rằng có thể bắt đầu chuẩn bị cho cuộc di tản ngay lập tức, nhưng ngay lập tức mọi người đều phát hiện ra rằng cậu đã bị mất con mắt phải.
Những người dân làng còn trông như đang chuẩn bị gào lên đòi trả thù cho con mắt đã bị mất của Subaru, nhưng may thay Subaru vừa đủ sức để làm họ bình tĩnh bằng cách thuyết phục họ rằng con mắt của anh không bị hỏng hoàn toàn mà chỉ là đang hồi phục―― Một lời nói dối mà không hiểu sao họ lại chấp nhận, và chỉ khi đó cuộc di tản mới thực sự bắt đầu.
“Tuy vậy… nó không phải là điềm xấu đáng để lo lắng ở đây.”
Subaru chưa từng nghĩ rằng lại có nhiều người bị kích động bởi vết thương của cậu đến vậy, và ngay cả khi đã tự mình chứng kiến việc đó, cậu vẫn không thể tin vào mắt của mình .
Đáng ra Natsuki Subaru phải bị cách li, đơn độc cho đến khi chết, tồn tại một cách vô nghĩa và không có khả năng khiến mọi người cảm thông. Đó là những gì mà cậu tin. Và giờ, trước khi cậu nhận ra, đột nhiên lại có quá nhiều người sẵn sàng cảm thấy tức giận thay cho cậu.
Mới đây cậu còn khoe khoang về những chiến công đạt được sau vụ rắc rối với Ma Thú, nhưng Subaru hoàn toàn xứng đáng với những tiếng thơm nó mang lại.
Chính Rem mới là người đã cứu bọn trẻ khi ở trong cánh rừng, và cũng chính cô là người đã hạ gục phần lớn Ma Thú. Roswaal là người đã hủy diệt đám tàn dư, và không có một khoảnh khắc nào Subaru làm bất cứ việc gì đáng để ghi nhận.
“…À. Ra đó là lí do.”
Phải đến lúc này, anh mới nhận ra được sự thật mà anh chưa tìm ra bấy lâu.
Thẩm Quyền của Phàm Ăn đã hấp thụ mọi kí ức về Rem trong thế giới này. Ngoại trừ trí nhớ của Subaru, nơi cô vẫn tồn tại, còn lại chỉ duy mỗi cơ thể vô hồn của cô là vương vấn trên thế giới này.
Trừ những thứ đó, mọi dấu vết, bằng chứng, và kí ức khác về cô đều đã biến mất.
Vậy thì, những chuyện xảy ra như hậu quả hành động của cô sẽ ra sao?
――Rất có khả năng, mọi hành động của cô đều được đổ cho người khác, và mọi khung cảnh có sự có mặt của cô đều được hợp lý hóa và viết lại trong trí nhớ cũng những người biết cô một cách đáng tin nhất có thể.
“Và những người mà Rem cứu… giờ đây chuyển lòng biết ơn của họ đến mình thay vì cô ấy.”
Nghĩ đến đây, Petra dính vào Subaru như hình với bóng một cách vô điều kiện chắc cũng là bởi, với cô, Subaru là người đã mạo hiểm mạng sống để cứu sống mình ra khỏi cánh rừng. Đó hẳn là những gì mà thế giới không hoàn hảo này nhồi nhét vào đầu cô bé.
Không thì, làm gì có chuyện cô nhóc tin tưởng vào một kẻ lạ mặt khả nghi không rõ lai lịch khi chỉ gặp nhau có vài ngày được?
Nói cách khác, dù chính cậu còn không biết, Subaru liên tục thu về những sự tín nhiệm nhờ những hành động của Rem, cứ như đó là việc hết sức tự nhiên.
“…Nó khiến mình phát ói… ôi cái sự rác rưởi và dốt nát của tôi.”
Phun ra những suy nghĩ đó, Subaru nhận ra rằng tất cả những phước lành bỗng nhiên nhảy ra trước mắt cậu đều đến từ nỗ lực của thiếu nữ vẫn đang ngủ đó.
Cô gái đáng yêu với mái tóc màu xanh da trời đó còn lưu lại chút hơi ấm trong lồng ngực anh Ngay cả lúc này. Ngay cả khi bị cả thế giới lãng quên, có lẽ sự chân thành của cô với Subaru vẫn không hề thay đổi.
Nhưng cũng có thể, đó chỉ là sự đa cảm và những ảo tưởng tự thỏa mãn của Subaru.
“――――.”
“Ưm, à, đừng lo cho ta, ta vẫn ổn. …Ngươi cũng là… một cô gái quá tốt so với ta nhỉ.”
Patrasche nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Cẩn thận để không làm phiền dòng suy nghĩ của chủ nhân, chuyển động của nó tuy nhanh nhưng vẫn hết sức lưu loát.
Dù không có có Gia hộ Phong trừ, bạn cũng có thể thấy nó phi nước đại với ý thức cao độ đó.
Subaru chưa từng cưỡi Patrasche một mình mà không có xe rồng từ sau trận quyết chiến với Cá Voi Trắng và Giáo Phái Phù thủy, cũng đã trọn gần một tuần lễ.
Có lẽ do bất mãn vì phải kéo theo những thứ nặng nề, giờ đây khi những gánh nặng đó được loại bỏ, cách di chuyển của Patrasche trở nên cực kì nhẹ nhàng khi chở theo Subaru.
Tuy là thế, nó đã khá lo lắng khi lần đầu thấy Subaru chỉ còn một con mắt, và còn dùng cái lưỡi thô ráp của mình để liếm quanh mặt cậu với mong muốn có thể an ủi cậu đôi phần.
Trong khi hồi tưởng lại cuộc đoàn tụ giữa cậu và Patrasche, Subaru liếc nhìn về phía sau. Đó là một cuộc di tản trong bí mật với sáu chiếc xe rồng. Thực ra, với tiếng động mà những toa xe gây ra và sự hỗn loạn trong chuyển động khó đoán của chúng, tình hình đã không còn là bí mật gì nữa rồi. Nhưng họ vẫn di chuyển với tốc độ chậm nhất có thể để tránh trường hợp xấu nhất là bị phát hiện.
Phần lớn những người đánh xe đều là những lái buôn được thuê từ trước đó để di tản dân làng khỏi cuộc chiến với Giáo Phái Phù Thủy, cùng lời hứa rằng họ sẽ được trả công hậu hĩnh, những người mà chẳng có liên quan gì để bị dính vào những chuyện này. Subaru đã lo rằng sẽ có sự bất mãn lớn từ phía họ, nhưng khi thấy họ nắm chặt dây cương một cách căng thẳng, Subaru hiểu rằng sự lo lắng của anh là không cần thiết.
Ít ra,họ không phải dạng người để cho cảm xúc cá nhân lấn át vào những thời khắc quan trọng.
――Ngay lúc đó,
“Natsuki-san, Natsuki-san.”
Đang chìm sâu trong đại dương suy nghĩ, Subaru bất chợt nghe thấy một tiếng gọi với theo cậu từ chiếc xe rồng đang dẫn đầu. Quay về hướng giọng nói đó phát ra, anh thấy Otto, người dẫn đầu đoàn xe rồng, đang điều khiển con rồng Furufu yêu thích của anh ta trong khi đang ra dấu cho Subaru.
“Có chuyện gì vậy? Tôi tưởng cuộc di tản đang diễn ra tốt đẹp mà.”
“Hừm, nó gần như diễn ra khá tốt đẹp. Tuy nhiên, chúng ta gặp phải một vấn đề đây.”
Hạ giọng xuống, Otto ghé sát lại Subaru đang cưỡi rồng song song xe rồng của mình. Anh lấy một tay che miệng để xe rồng phía sau không nhìn thấy,
“Natsuki-san, làm ơn nghe cho rõ này.”
“Hửm?”
“――Cả khu rừng đang xôn xao. Rằng thứ gì đó ‘hung dữ’ đang tiến đến.”
Nghe thấy tuyên bố hết sức mơ hồ đó, Subaru không thể phản ứng thế nào khác ngoài việc nhíu mày. Nhưng , biểu cảm của Otto khi nói những lời này là cực kì nghiêm túc, và không khí của cuộc trò chuyện chắc chắn không phải thứ để cười vào.
Subaru nín thở, ngó qua lại giữa Otto và đoàn xe rồng ở phía sau.
“Cái thứ ‘hung dữ’ đó, nó đang tiến về phía chúng ta?”
“Phần lớn những thứ mà cây cối nói đều khá mơ hồ và không chuẩn xác, nên tôi không dám chắc. Tuy nhiên nó sẽ bắt kịp chúng ra với tốc độ hiện tại. Nên ít ra ta nên xem xét đến việc tăng tốc độ đôi chút…”
Otto đưa ra lời đề xuất này vừa toát mồ hôi lạnh trên trán. Qua vẻ mặt tái mét đó thì hẳn rằng đây là thứ hoàn toàn có thật, Subaru quyết định ra hiệu cho Patrasche và ra lệnh cho những xe rồng khác di chuyển nhanh hơn. Ở khoảng cách này, nếu họ chạy hết tốc lực về phía lá chắn , thì――
“――Này. Bấy nhiêu người ra ngoài đi dạo giữa buổi đêm hôm khuya khoắt thế này mà không thèm nghĩ đến việc mời ta. Cảm giác như bị bỏ lại vậy.”
Xuyên qua không khí như một mũi tên, xé tan sự tĩnh lặng của khu rừng, giọng nói vang lên trong màng nhĩ của Subaru.
Patrasche dậm mạnh chân, nó trượt dài trên nền đất để dừng lại. Con rồng đất với thân hình đen nhánh hạ thấp đầu xuống và nhe nanh ra, một lần nữa, nó hướng sự thù địch của mình về phía kẻ thù số một.
Thấy rằng rồng đất đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cậu trai trẻ với mái tóc vàng hoe cong môi nở nụ cười,
“Há. Vẫn chưa sợ sau lần bị hạ gục trước đây sao? Quả là một cô gái ngoan, ngươi ấy. Giống kiểu “tay nắm càng chặt viên đá càng sáng” nhỉ?”
Nói thật to và nhe ra hàm răng trắng bóc, the Guardian of the Galaxy… à nhầm, kẻ Canh gác Thánh Địa chặn đứng đường di chuyển của đoàn xe.
Hệt như một thứ gì đó “hung dữ” đang phô nanh vuốt đe dọa họ.
-=Chương 40 Kết thúc=-