Bị lôi một cách miễn cưỡng tới lăng mộ, xong cậu bị ném xuống trước lối vào
Không biết là tuyết hay sương giá, Subaru khạc thứ chất từa tựa đá bào tích tụ trong miệng ra ngoài. Phần da hở rét cóng đau tái tê, cậu quay đầu lại,
“Đối xử với người ta gì mà… thô bạo quá đi.”
“Ta không đủ sáng dạ để tinh tế với ngươi đâu. Chỉ thô bạo với ngươi không thôi là may đấy. Hay là muốn ta thô bạo với cô gái này nữa?”
Thở ra một làn hơi trắng và nhìn xuống Subaru nằm trên mặt đất, Garfiel ám chỉ Rem hắn ẵm trong tay.
Cô chính là con tin, Subaru không chắc ý định của Garfiel là gì, nhưng cô là con tin hoàn hảo để ép Subaru làm theo ý hắn.
“Đừng có… làm điều gì kì quặc với Rem đấy.”
“Miễn là ngươi chịu nghe lời, thì ta sẽ để yên.”
Subaru lặng lẽ lẩm bẩm, chống tay lên một khoảng đất tuyết rơi thưa để đứng dậy. Đứng bên cạnh là bản sao Lewes đã mang cậu đến đây, đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt trống rỗng.
Như mọi khi, cô mặc một bộ áo choàng tàn tạ, có lẽ là quá mỏng cho thời tiết lạnh như vậy.
“Sao không mặc thêm quần áo cho mấy cô gái này? …Nhìn lạnh lẽo quá, tôi không đành lòng nhìn cô ấy như vậy.”
“Ngươi biết bọn họ là gì không đó? Có ở vậy họ cũng không thấy lạnh. Nếu ngươi chỉ muốn câu giờ thì ta không định giỡn chơi với ngươi đâu.”
“Đừng mích lòng nhau thế chứ. Tôi có câu giờ thì tình hình cũng có khá khẩm thêm được đâu.”
Tầm nhìn bị che khuất bởi cơn bão tuyết, Subaru nghe lời Garfiel và quay về phía lăng mộ.
Đứng giữa thế giới trắng nhòa, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy phế tích cổ bằng đá. Dưới trận thiên tai tự nhiên dữ dội, lăng mộ của Echidna vẫn đứng vững kiên định, chờ kẻ thách thức tiếp theo một cách kì quái.
Emilia đang ở trong này.
“Emilia ở đây bao lâu rồi?”
“Cô ta vào đó tối hôm kia, nên đến giờ đã được hai ngày. Thật lòng, nếu cô ta không chết thì ta cũng chẳng cần quan tâm.”
“Từ vị trí của anh mà nói tôi cũng thấy thế thật… Sao anh không tự vào đó rồi mang cô ấy ra ngoài.”
“Ta không được vào lăng mộ. Đó là một phần trong giao ước.”
Câu trả lời nửa kín nửa mở đó đã tóm gọn tình thế của Garfiel.
Subaru không rõ người dân Thánh Địa có bao nhiêu người đã biết, nhưng Garfiel chắc chắn đã vào mộ. Hắn gặp Echidna, và được ban cho sức mạnh của Tín Đồ Tham Lam, cũng như tư cách để nắm quyền ra lệnh các bản sao Lewes.
Nhưng tại sao hắn giữ bí mật chuyện đó và ngáng đường việc giải phóng Thánh Địa nằm ngoài sự lĩnh hội của Subaru.
“Mình sẽ tự vào hỏi chính Echidna vậy… Có khi sẽ biết được không chừng.”
“Đừng lầm bà lầm bầm nữa. Vào đó mau. Lôi Bán Phù Thủy ra ngoài rồi ép cô ta dừng trận bão tuyết này lại. Không thì ta buộc phải làm việc gì đó ta không muốn làm đấy.”
Garfiel khẽ nâng Rem đang nằm trong tay hắn và cười hăm dọa. Nụ cười đó không hợp với hắn, nhưng Subaru biết rõ Garfiel, kẻ đưa ra lời dọa nạt vừa rồi.
Không nói ý định thực sự của hắn là gì, miễn là cách hắn làm có thể bảo vệ Thánh Địa, hắn sẵn sàng giơ nanh vuốt với cô gái giống hệt người hắn yêu.
“Không được đụng vào Rem. —Đó là điều kiện của tôi.”
“…Cứ đi đi.”
Bị cơn gió giá băng tạt vào người, Subaru bỏ lại câu nói lạnh lung nhất có thể, rồi bắt đầu rảo bước vào lăng mộ. Garfiel nhìn theo sau bóng lưng cậu xa dần.
Cậu vẫn chưa biết động cơ của hắn, nhưng Subaru nhớ mình đã quên nói với hắn một chuyện.
Chuyện mà cậu quên kể với Garfiel là cái chết của Frederica chị gái hắn.
Cậu chỉ có thể nghĩ mình quên là do cái lạnh và cơn giận đã lấn chiếm đầu óc.
Hiện tại trí óc cậu có còn bình thường không? Nếu bình thường vậy thì tại sao?
Cậu đã để Petra chết, nghi ngờ sự trong sạch của Frederica, quay về Thánh Địa lại gặp tình cảnh này. Mối quan hệ của cậu với Garfiel không thể tệ thêm, và cậu không biết những người khác trong Thánh Địa liệu có an toàn không.
Những thứ tồi tệ vẫn diễn ra hết lần này đến lần khác, vậy mà cậu vẫn bình thường ư?
Cậu không được ngừng suy nghĩ. Cậu không được chịu thua. Cậu phải nhìn về phía trước, nắm lấy một tương lai hoàn hảo, và chịu đựng những gánh nặng nhiều nhất có thể.
Cậu phải chịu đựng từng đó, vậy tại sao, Subaru——
“————.”
Tiếng chân cậu loạng choạng bước trên mặt sàn khô ráo của lăng mộ vang lên văng vẳng.
Khác với bên ngoài, trong này không còn cái lạnh chết người ở ngoài kia. Cậu tưởng như cái lạnh đã bị giữ lại kể từ khi cậu đặt chân vào nơi đây, nhưng đó chỉ là do cậu tưởng tượng, thực ra nhiệt độ cũng chỉ tăng lên đôi chút.
Ngay khi Subaru bước vào mộ, màn chào đón kẻ đủ tư cách nhận Thử Thách bắt đầu, ánh đèn mờ sang của hành lang tối tăm bùng lên.
Ánh sáng yếu ớt xếp thành hàng dọc hai bên tường mời gọi Subaru vào trong, cảm thấy máu trong cơ thể như đóng băng, Subaru bắt đôi chân mò mẫm bước tiếp.
Và cuối lối đi như dài đằng đẵng ấy, cậu đến được một căn phòng.
Căn phòng diễn ra Thử Thách đầu tiên, nơi cậu đã gặp lại quá khứ của chính mình.
Cuối cùng cậu cũng đến đây,
“——Subaru?”
Chào đón Subaru là giọng nói dịu dàng phảng phất sự mòn mỏi đợi chờ tựa như tiếng chuông ngân.
___________________________________________
Subaru nghe tên mình được gọi lên trong đêm tối và một dáng người xuất hiện trước mặt cậu.
Khi mắt cậu quen dần với bón tối trong khu phế tích cũng là lúc mái tóc bạc dài và đôi mắt quyến rũ màu thạch anh tím lần lượt hiện ra, Subaru buột miệng gọi tên cô.
“Emilia.”
“Đúng. Đúng vậy, Subaru ạ… Là tôi đây.”
Phát ra bốn âm tiết ngắn ngủi đó và nghe cô trả lời, cơ thể Subaru đã đạt đến giới hạn, gần như đổ sập xuống.
Cũng có thể nói là phản ứng hơi thái quá, nhưng đó đơn thuần chỉ là sức nặng của những cảm xúc trào dâng đã khiến cậu mất thăng bằng.
Mệt mỏi, kiệt sức và sự mất mát.
Tất cả những cảm giác đó giày vò Subaru không nguôi, và chỉ khi đứng trước Emilia thì đầu gối cậu mới phó mặc cho những xúc cảm mà cậu ngăn chính mình nhận ra.
Cơ thể cậu nghiêng về phía trước, sắp ngã, nhưng hai bàn tay đã giơ ra để bắt lấy cậu.
Một cảm giác mềm và ấm. Cậu nhìn lên, ở đó là gương mặt kiều diễm, xinh đẹp của cô đang nhìn lại cậu. Trong một thoáng, cậu nín thở, quên mất mình đang ở đâu.
Bây giờ, cậu đang nghỉ ngơi trong vòng tay dịu dàng của Emilia.
“A, ơ, xin lỗi… Tự nhiên tôi thấy kiệt sức quá…”
“Ổn mà. Tôi không nghĩ cậu cố ý làm thế hay gì đâu. Nhưng nếu cậu có cố ý chăng nữa, tôi vẫn sẽ đỡ cậu mà.”
Cắt ngang lời giải thích của Subaru, Emilia chặn luôn đường thoát của cậu.
Thay vì khiển trách cậu, cô chỉ nhẹ nhàng an ủi. Thấy thế, Subaru thở sâu nhẹ nhõm — nhưng rồi cậu nhận ra Emilia có gì đó rất khác thường.
Emilia vẫn như mọi khi.
Dịu dàng, điềm tĩnh, một chút a cách, và vô cùng tốt bụng, vẻ dễ thương tuy đôi lúc hơi ngây thơ — những điều trên đều không hề đổi khác.
Cô vẫn là Emilia của mọi khi, một Emilia cùng cậu trải qua những ngày thanh bình ở dinh thự Roswaal.
Nhưng không phải Emilia đang mang trên mình trách nhiệm phải vượt qua Thử Thách.
“E… Emilia à… Lúc tôi không có ở đây, thì…”
—Có chuyện gì đã khiến cô thay đổi suy nghĩ sao?
Subaru thận trọng lựa lời để hỏi câu đó.
Nhưng trước khi suy nghĩ của cậu kịp chuyển thành lời, cô lẩm bẩm,
“—Tôi cô đơn lắm.”
“…Ể?”
Không nghe được tiếng thì của cô, Subaru nhíu mày hỏi cô nhắc lại.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, cậu sẽ thấy gương mặt cùng màu tóc bạc tuyệt đẹp của cô. Nhìn vào mắt cô từ khoảng cách có thể cảm nhận cả hơi thở, lần này, Subaru sẽ không bỏ sót từ ngữ nào nữa.
Chạm mắt với cậu, Emilia tiếp tục,
“Tôi đã rất cô đơn đó Subaru. —Khi cậu bỏ tôi lại.”
“À… không, chuyện đó… không phải đâu. Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc cô đâu…”
“————.”
“Tôi nhớ mình đã để lại cho cô một bức thư giải thích tất cả rồi mà… Tôi có vài việc phải làm. Thế nên tôi sẽ không ở bên cô một thời gian. Xin lỗi vì đã để cô lại và khiến cô cảm thấy như thế, không may là tôi đã thất bại trở về, rồi…”
“Fu fu.”
Trước ánh mắt của Emilia, Subaru rối rít cố biện hộ. Nhưng chưa để cậu hết lời, Emilia bật cười, như thể không giữ thêm được nữa.
Subaru không tin vào mắt mình khi thấy cảnh tượng này.
Họ đang nói chuyện giữa chừng, và lại còn ở trong một tình huống nguy cấp, tại sao Emilia lại bật cười chứ?
Có gì đáng cười? Vả lại, Emilia không phải kiểu người sẽ bật cười những lúc thế này.
“Không cố giải thích như thế tôi cũng không giận cậu đâu. Đúng là Subaru có khác, sợ xanh mặt rồi nè… Fu fu.”
“E… Emilia…?”
“Ổn mà, Subaru. Đúng là Subaru đã để lại một bức thư cho tôi. Subaru đã suy nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều để viết nó. Tôi đã rất cô đơn và gần như bật khóc, nhưng rồi… tôi đọc bức thư đó, nhiều lần, rất rất nhiều lần.”
Trả lời cậu bằng những từ ngữ cũng rất đỗi dễ thương, nụ cười của Emilia càng tươi tắn hơn.
Qua nụ cười đáng yêu như bỏ bùa mê đó, những tiếng thì thầm ngọt ngào của cô bám chặt lấy trái tim Subaru.
Nghe kể lại cô đã nâng niu bức thư tay cậu viết thế nào và nó đã động viên cô ra sao, trái tim Subaru nóng dần, tưởng như sắp nổ tung.
Nhưng, điều giữ ý thức cậu không bị thứ tình cảm bay bổng đó thổi đi là cảm giác bất an trong lồng ngực.
Có gì đó sai sai. Có gì đó rất lại. Linh cảm xấu nảy nở trong cậu ngay từ ban đầu vẫn chưa hề nguôi.
Đó là gì? Có điểm nào đó không đúng. Kể cả khi Emilia bỗng nhiên trở nên thật dễ thương.
Dù cho Emilia trả lời cậu một cách ngọt ngào.
“Emilia… Thử Thách sao rồi?”
“Thử Thách…”
“Đúng, là Thử Thách. Đó là lí do cô đến đây mà, phải không? Tôi xin lỗi vì đã để cô chịu đựng một mình. Tuy hỏi lúc này không tiện, nhưng tôi cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Cô thất bại cũng không sao, nhưng cô thế này tức là…”
“Tôi đã thất bại, đúng là không thể được nhỉ? Tôi đã không vượt qua được quá khứ của mình trong trong Thử Thách đầu tiên. Tôi đã làm cậu thất vọng và lo lắng, xin lỗi nhé.”
“A…”
Subaru hối hận vì lỡ để một âm thanh nặng nề thoát ra khỏi cổ họng.
Với Emilia, âm thanh đó sẽ giống như sự thất vọng thấy được. Nếu vậy, thì khác nào cậu ngay lập tức phản bội lời nói của chính mình, ngay sau khi cậu vừa bảo “cũng không sao”.
Suy nghĩ đó khiến sự ăn năn xâm chiếm tâm trí cậu, nhưng bất ngờ, một cảm giác mềm mại chạm vào đầu cậu.
Emilia chải những ngón tay vào mái tóc đen ngắn của Subaru, âu yếm đầu cậu.
Không hiểu nổi cử chỉ đó của cô, Subaru chớp mắt trong sửng sốt. Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Emilia mỉm cười, gò má ửng hồng.
“Subaru, cậu luôn muốn chạm vào tóc tôi nhỉ? Tôi cũng muốn thi thoảng làm việc đó với cậu nữa. Fu fu, Subaru vừa rồi bất cẩn quá đi…”
“Emi… lia…?”
“Lúc đó nếu Subaru bỏ mặc tôi cứ thế mà đi, thì tôi biết làm gì đây… Suy nghĩ đó đã vẩn vơ trong tâm trí tôi rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều lần. Tôi đã rất rất sợ. Vậy nên, khi thấy cậu quay lại tôi đã vô cùng hạnh phúc.”
Mặc cho cô vừa cho cậu biết về thất bại trong Thử Thách của mình, thì hiện tại, thứ duy nhất phản chiếu trong mắt Emilia chính là Subaru. Đôi mắt của cô ươn ướt, tựa như đang sốt, và chỉ đăm đăm ngắm nhìn Subaru.
Subaru đã đợi biết bao lâu để đến cái ngày cô nhìn cậu theo cách đó?
Cậu đã mong mỏi biết bao việc cô gọi tên cậu ấm áp nhường vậy, và nhìn cậu bằng đôi mắt ướt đẫm nồng nàn.
Tất thảy những thứ cậu làm cho đến giờ chỉ để được cảm nhận những cảm xúc mạnh mẽ trong khoảnh khắc này.
Vậy nên——.
“Subaru à. Anh sẽ ở bên em mãi mãi nhé? Hãy mãi ở bên em nhé? Bởi vì, chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không cần bất cứ điều gì nữa—.”
Subaru chưa từng dám mơ đến khoảnh khắc Emilia sẽ xướng lên những từ ngữ của thứ tình yêu mù quáng đó, tình yêu đó chỉ khiến cậu thấy sợ hãi.
_____________________________________________
Ôm Subaru trong tay, Emilia tiếp tục thủ thỉ những lời yêu.
“Ban đầu, khi biết Subaru đi mất, em đã rất tổn thương. Em rất sợ. Em nghĩ anh bỏ đi vì em không làm được việc gì ra hồn… và Subaru đã chán em. Cứ nghĩ vậy lại khiến em hoang mang, cơ thể em không thể ngừng run rẩy…”
“————.”
“Nhưng sau đón em đã tìm thấy lá thư và biết được đó là những gì Subaru nhắn lại, nỗi sợ hãi biến mất. Subaru tuyệt vời quá nhỉ. Anh đã ngay lập tức thổi bay sự sợ hãi của em… Ừm, Subaru vẫn luôn cứu em như vậy mà.”
“————.”
“Em đã rất rất vui khi đọc nội dung bức thư. Anh đã viết thật nhiều để em không lo lắng mà nhỉ. Em đã đọc bức thư đó rất rất lâu. Anh đã bỏ nhiều thời gian để viết nó vì em, và đã nghĩ đến em trong suốt khoảng thời gian viết nó, em hạnh phúc lắm.”
“————.”
“Trong thư Subaru đã viết ‘Anh yêu em’ rất nhiều lần. Khi anh nói ra câu đó trong xe rồng*, em đã rất rất hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi muốn khóc luôn… Khi em đọc bức thư, em cũng cảm thấy như mình sắp khóc. Và khi đó, em đã nhận được thứ gì đó vô cùng to lớn… em nghĩ vậy đấy. Chỉ bây giờ em mới nhận ra.”
(*Không biết vụ này mình đã đề cập đến chưa nhưng đoạn cuối ep 25 season 1 của Re:Zero theo novel thì xảy ra trong xe rồng chứ không phải ngoài đồng cỏ mộng mơ như trong phim đâu :v )
“————.”
“Vậy nên khi thấy Subaru trở về, em đã không thể kiềm chế bản thân được nữa. Sự nhỏ nhoi trong sâu thẳm trái tim em đang gào thét gọi tên Subaru. Và em muốn đưa tay ra, để chạm vào anh, và em không thể dừng bản thân lại…”
“————.”
“Nè, Subaru. Xin lỗi anh vì tất cả mọi thứ. Em đã làm nhiều điều không phải với anh. Dù đã biết Subaru có tình cảm với em, nhưng em luôn bắt anh phải kiên nhẫn đợi chờ. Bây giờ em mới hiểu mình đã tàn nhẫn thế nào.”
“————.”
“Kìm nén những cảm xúc đó trong lòng chắc đau khổ lắm. Subaru đã cố gắng đến vậy mà em cứ mãi tỏ ra ích kỉ. Dù em đã muốn… nghĩ về Subaru, hiểu được Subaru, nhưng em hoàn toàn không hiểu được anh.”
“————.”
“Nhưng giờ thì khác. Em luôn nghĩ đến Subaru. Anh là tất cả những gì em có thể nghĩ đến. Giống như cách mà Subaru đã nói… à ừm, yêu em, và luôn nghĩ về em… bây giờ em cũng, có thể em cũng, nghĩ về… Subaru… như vậy.”
“————.”
“Không, xin lỗi anh nhé. Em thật là bất công. Tuy lúc đó anh sợ hãi và không biết em nghĩ gì, nhưng Subaru đã trực tiếp nói với em.”
“————.”
“Nên, em cũng sẽ nói ra thật chính xác. —Em muốn nói với anh rằng…”
“————.”
“Này, Subaru. Em… yêu… anh. Em… yêu mọi thứ thuộc về anh. Em đã luôn nghĩ về anh, chỉ nghĩ về anh, chỉ muốn mãi bên cạnh anh mà thôi.”
“————.”
“Nếu, Subaru cũng nghĩ về em như vậy… thì chắc… em sẽ rất… hạnh phúc.”
“————.”
“Ê hê hê. Ừm, ừm… Em yêu anh. Subaru ạ… Em rất rất yêu anh.”
__________________________________________________________
*Ame: Mọi người cho mình cái cảm nghĩ về chap này đi ._.