Hổn hển vì ngạt thở, phải mất một lúc Subaru mới nhận ra hai tay cậu đang đặt trên một đồng cỏ xanh ngát.
Mùi cỏ ngào ngạt lan từ nền đất cậu đang chống mình tới hai lỗ mũi. Như một vùng cỏ đang tắm nắng sau cơn mưa, hương ngan nhát của thiên nhiên nhanh chóng bao trùm quanh Subaru.
Ngoảnh mặt đi, cậu thấy Echidona ở ngay trước mắt.
Như thường lệ, cô ngồi trên chiếc ghế cạnh cái bàn được đặt trên cồn đất giữa cánh đồng cỏ, như đang chờ đợi vị khách cho buổi tiệc trà của mình—Subaru.
Như thường lệ. —Vẫn như mọi khi.
"Chắc hẳn là ngươi có hàng tá chuyện muốn nói và hỏi ta, thế nhưng... trước đó sao không ngồi xuống thưởng thức một tách trà đã?”
“...Cô nghĩ sau những gì đã làm với tôi, tôi vẫn ngồi vào chiếc ghế đó một cách thân mật sao? Hay thậm chí là cứ thế mà tham dự tiệc trà của cô?”
“Rồi ngươi sẽ phải tham dự thôi. Thay vì để bản năng và cơn giận điên cuồng xúi giục, ngươi là kiểu người sẽ hành động dựa trên lí trí và suy nghĩ một cách sáng suốt. Ngay lúc này, một cuộc trò chuyện bổ ích với ta mang lại nhiều lợi ích với ngươi hơn là trốn tránh nó đấy... đó là những điều ngươi đã nghĩ trong thâm tâm phải không nào?”
“—.”
Đối mặt với cơn giận đang bị kìm nén của Subaru, thái độ vô lo vô nghĩ của Echidna không hề suy chuyển.
Lời nói của cô vọng xuống từ đỉnh đồi, như thể đang giễu cợt diễn xuất quá dễ nhìn thấu của Subaru, lời cô đánh trúng tim đen khiến Subaru chẳng chối cũng chẳng nhận cho được.
Duy chỉ có, thứ mà cô ta đã dẫm đạp lên không phải thứ mà Subaru có thể dễ dàng cho qua.
“Echidna... Hãy nói rằng cô không cố tình đi.”
“Hử?”
“Chuyện... với Phù Thủy Sắc Dục ấy, nói với tôi rằng cô không chủ ý muốn vậy đi. Nói đi, rằng đó là sai lầm của cô.”
“......”
“Nói rằng đó là điều không thể tránh khỏi đi. Rằng cô không lường trước được chuyện đó, rằng nó đáng ra sẽ không như vậy. Làm ơn hãy nói cho tôi biết. Nếu cô làm vậy... tôi sẽ không trách cô nữa.”
Những gì mà Echidna vừa nói là chính xác.
Nếu muốn mọi chuyện tiến triển thêm, thì cậu rất cần kiến thức cũng như sự trợ giúp của cô.
Tuy là vậy, những chuyện không thể tha thứ thì cậu cũng sẽ không tha thứ. Việc Echidna lợi dụng Phù Thủy Sắc Dục để xâm phạm vào nơi quý giá và không được phép chà đạp của Subaru — “thánh địa” của cậu là có thật.
Thế nên, trước khi tha thứ cho Echidna và cùng cô bàn về những chuyện quan trọng, đây là yêu sách tất yếu mà cậu phải đưa ra.
“...Ta còn đang thắc mắc không biết ngươi sẽ nói gì cơ đấy.”
Vào giây phút đó, Echidna hẳn phải hiểu được sự yếu đuối và bướng bỉnh trong Subaru. Subaru cắn môi chờ câu trả lời từ Echidna vừa vô tình lẩm bẩm câu vừa rồi và nhìn cậu. Cô thong thả chải tay vào mái tóc trắng muốt của mình,
“Đúng như những gì ngươi nghĩ, Phù thủy Sắc dục đã nổi điên. Ta đã cố cản cô ấy lại, thế nhưng cô ta lại không chịu nghe lời. Cô ấy đã lợi dụng Thử Thách với ý quyến rũ ngươi, chạm vào nơi mà ngươi không muốn chạm vào nhất, và nhấn chìm ngươi trong đó.”
“—.”
“Ngươi may mắn thoát được đúng lúc cô ấy chuẩn bị lừa gạt được ngươi. Cám dỗ ngươi bất thành, Camilla đã mất cảnh giác, và ta làm chủ lại tình hình và triệu hồi ngươi đến Thành Trì của ta. Ngươi phải cảm tạ trời phật việc hai ta có thể thấy mặt nhau lúc này đấy.”
“—”
“...Cứ cho là ta nói vậy, liệu ngươi có thỏa mãn?”
Nói hết những gì mà Subaru đang muốn nghe, ngay lập tức Echidna đã phủ nhận tất cả vào phút chót.
Subaru lẳng lặng nhìn lên cao, cố tránh ánh nhìn về phía Echidna.
“...Thúc giục một Phù Thủy như vậy, điều cô muốn là gì đây?”
“Camilla không nói sao? Rằng Thử Thách đã gần như hoàn toàn bào mòn trái tim ngươi, và cô ấy chỉ muốn cứu ngươi mà thôi?”
“Đó, đó không thể là chủ ý Phù Thủy Sắc Dục. Nếu những gì mà cô ta nói lúc đó là thật, vậy tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là bởi sự yếu đuối ích kỉ trong tôi muốn Rem nói những điều đó cho mình nghe thôi sao? Phù Thủy Sắc Dục chẳng có lí do gì để đối tốt với tôi cả… Là chỉ thị của cô, đúng không?”
“Chỉ với từng đó thông tin mà ngươi suy ra được nhiều tới vậy... Đã thế, giờ ta cũng chẳng còn gì để biện hộ nữa.”
Echidna bình thản nhiên nhún vai và thôi diễn kịch. Rồi cô nâng tách trà lên môi, hớp một ngụm.
“Đúng như ngươi phỏng đoán, đưa Camilla ra và cả việc cô ấy đóng vai người con gái trong tim ngươi, đều do ta sắp đặt. Mặc dù việc nó không thành công cũng như không kéo dài được đến hồi kết phần lớn là do lỗi của Camilla chứ không phải ta.”
“...Sao cô lại làm vậy?”
“Nói trắng ra chắc sẽ khiến ngươi giận lắm. —Bởi đó là phương pháp hiệu quả nhất, và quan trọng hơn, nó là phương pháp có khả năng thành công nhất.”
Không mở một lời xin lỗi, Echidna nói tiếp, nghe cô nói, biểu cảm trên mặt Subaru như tan biến.
“Ta đã không ngờ Thử Thách thứ hai khó khăn với ngươi đến vậy. Trên hết là, sự ảnh hưởng của nó lên ngươi, thật đấy, ta không thể thấy trước cho tới khi được mục sở thị.”
“—”
“À chết, ta mong ngươi sẽ bỏ quá việc ta nhìn lén Thử Thách của mình. Hẳn ta đã nói với ngươi về điều này sau Thử Thách đầu tiên rồi nhỉ, rằng đó là những Thử Thách được tạo ra bởi Phù Thủy? Dù thành phẩm này có chút thiếu chu đáo, nhưng ta không muốn vì nó mà nhận lại những lời không hay.”
“...Tiếp.”
“Dù gì thì, trong lúc quan sát ngươi đối mặt với Thử Thách, ta đã nghĩ rằng. —Nếu cứ để ngươi tiếp tục Thử Thách như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng bị suy sụp tinh thần hoàn toàn cho xem... Là vậy đó.”
Cách nhìn nhận đó không phải là quá cường điệu. Mà thực sự rất có khả năng xảy ra.
Subaru hiểu khá rõ tình trạng hiện tại của cậu nên không thể phủ nhận ý kiến của cô. Thử Thách thứ hai—về những thực tại đã có thể xảy ra— những cảnh vật, sự kiện, bi kịch mà cậu bị ép phải chứng kiến. Chúng thừa đủ để đập tan sự ngạo mạn, cứng đầu cũng như ảo tưởng Subaru.
“Thế nên ta mới can thiệp vào. Dù là, ngươi suy sụp tinh thần hoàn toàn cũng chỉ là một kết quả có thể xảy ra khác, ta tiến thử nghiệm mọi thứ qua những phép thử và các thất bại. Sự hiếu kì của ta là không bao giờ thỏa mãn, nên ta luôn phân tích thử nghiệm vô số lần để có được kết luận. Và ta kiếm tìm mọi kết quả có thể xảy ra để xoa dịu sự Tham Lam vô độ của mình. —Kết quả mà ngươi bị Thử Thách làm nhụt chí cũng không ngoại lệ.”
“Vậy sao cô còn can thiệp vào? Nếu sự suy sụp của tôi là một trong những kết quả mà cô đang kiếm tìm, đáng ra cô không nên để tâm đến và cứ bỏ tôi lại đó chứ. Nếu giá trị của tôi chỉ để cho cô kết quả… thì đáng ra cô đã thỏa mãn rồi chứ?”
“Dĩ nhiên ta cũng nghĩ đến việc chấp nhận nó như một kết quả khác có thể xảy ra. ...Ta có chứ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không nên làm gì đó để đạt được kết quả mình muốn.”
“Gì cơ…?”
Bị Subaru truy vấn, Echidna hạ giọng.
Nghe vậy, lần đầu tiên trong hôm nay, Subaru mới nhíu mày vì một lí do không phải giận dữ.
Thận trọng xem xét ý nghĩa trong câu từ của cô, và ghép chúng lại với nhau thành hình ý nghĩa có thể thấy được, điều đó có nghĩa là—
“Để thay đổi kết quả mà tinh thần của tôi suy sụp hoàn toàn... cô đã dàn dựng ra tình huống đó. Ý cô là vậy sao?”
“…Kết quả là, ta đã xâm phạm vào nơi quý giá của ngươi, ta không còn gì để nói về chuyện đó. Muốn mắng chửi, thì ta đành miễn cưỡng chấp nhận. Ngươi giận không có gì là sai, chính ta mới là người đã sai vì đã không thấu đáo. Vậy đấy.”
Đặt tách trà của mình lên bàn, Echidna nhìn thẳng về phía Subaru ở dưới chân cồn đất.
Không còn vẻ tinh nghịch vô lo như trước, Phù Thủy Tham Lam đối mặt với cậu bằng toàn bộ tấm lòng thành.
Thái độ đó, dáng vẻ đó, những lời nói đó như áp đảo cậu.
Bất ngờ, những giận giữ lẫn ngờ vực với Echidna từng xâm chiếm cậu mới đây, giờ chỉ như sự tự cao tự đại ích kỉ.
Sự thật là, sự giúp đỡ của Echidna — Subaru vẫn khó chấp nhận nổi nó vì những chuyện xảy ra lúc trước, nhưng nếu không được cô giúp chuyện gì sẽ xảy đến với trái tim của cậu?
Nằm lăn lóc trên mặt sàn lạnh lẽo trong lăng mộ, trái tim cậu, tan vỡ, biến thành cát bụi, sa vào bóng tối u mịch, và rồi, dần tan biến, không khó để hình dung ra chuyện đó.
Ấy thế nhưng cậu cũng không thể cảm ơn cô. Cũng chẳng thể coi cô như một người đáng để đổ lên sự giận dữ cũng như những lời nguyền rủa của cậu. —Đó là sự thỏa hiệp trong thâm tâm cậu.
“—.”
Lẳng lặng đứng dậy, Subaru phủi cỏ bám trên người và bước về phía đỉnh đồi.
Ngồi ở ghế của mình, Echidna lướt nhìn Subaru bước tới bằng một ánh mắt đau khổ. Lên đến nơi cậu sẽ nói gì đây? Dường như ngay cả một Phù Thủy sống trường mấy trăm năm như cô cũng không đoán được.
Hiện thân cho khát khao tri thức. Phù Thủy Tham Lam. Thấy một đối phương như vậy lộ vẻ mặt đau khổ khi mình đến gần vẫn khiến cho Subaru thấy nhẹ nhõm đâu đó trong lòng.
“—a.”
Echidna khẽ thốt lên ngạc nhiên khi Subaru kéo chiếc ghế ở phía đối diện và ngồi xuống.
Cậu không định đưa tách trà lên miệng, nhưng đó cách cậu cho cô thấy thành ý sẵn sang bắt chuyện của mình. Trong khi Echidna liếc cậu như còn gì bứt rứt lắm, Subaru chống tay lên má và quay mặt đi,
“Không có hứng với trà Dona lắm... Nhưng chắc nói chuyện với cô để lấy thông tin thì được.”
Và, nuốt ngược vào trong những cảm xúc khó chịu, Subaru gom hết sự cao thượng của mình để trả lời.
______________________________________________________
“Thế rốt cuộc, Thử Thách thứ hai là gì?”
Vẫn để tay chống lên má, Subaru không nhìn Echidna, hỏi. (Bày đặt chảnh chọe =]] )
Thấy thế, Echidna dịch ghế để cho vừa tầm nhìn của Subaru,
“Ngươi thì, nghĩ sao về nó?”
“Cô không định… làm tôi rối đấy chứ? Bộ đó là cách cô nhắc khéo tôi rằng mình đòi hỏi quá nhiều sao? Đặt tôi vào một vị trí như thế.”
“Ta không suy nghĩ hẹp hòi đến vậy đâu. Dù gì ta cũng đã khiến ngươi không vui mà. Ta chỉ muốn thử xem hai ta còn nói chuyện thân thiện được với nhau không thôi, và ta cũng muốn nghe ý kiến của ngươi sau khi trải qua nó nữa.”
Lời cô nói có thể khiến bất cứ kẻ đối diện nào phải rung động.
Nếu Subaru trong tình trạng tinh thần bình thường, thì hẳn cậu đã bối rối và nói chẳng nên lời rồi.
Nhưng ở tình trạng hiện tại, còn lâu cậu mới cho cô phản ứng cô muốn. Thay vào đó, Subaru đáp lại bằng một cái thở hắt ra,
“Vấn đề của Thử Thách là ‘chứng kiến hiện tại đã có thể xảy ra’. Đó là tiền đề, cũng như chủ đề của những cảnh tượng tôi được thấy… Tôi đoán hiện tại đã có thể xảy ra ở đây là một hiện thực sẽ hiện hữu nếu nếu trước đó tôi lựa chọn khác đúng không?”
Nghĩ theo hướng đó, thì có thể lấy ví dụ như visual novel chẳng hạn.
Đó là một loại game mà người chơi sẽ đưa ra quyết định vào những thời điểm mấu chốt trong câu chuyện, khiến cho cốt truyện bắt đầu rẽ nhánh. Ở phạm vi rộng hơn, ta có thể nói cuộc sống chính là một bản mở rộng cực kì lớn của thể loại game đó.
Con người luôn phải đối mặt với các sự lựa chọn, và đưa ra quyết định dựa trên ý chí của mỗi cá nhân — kết quả là, đích đến của thế giới bị rẽ nhánh bởi những ý muốn, chính là “cuộc sống”.
“Về bản chất chúng là những thế giới ngươi không bao giờ có thể chạm đến. Cũng có thể rằng, ngươi sẽ thấy mình hạnh phúc hơn trong thế giới đó, và bắt đầu hối hận rằng tại sao lúc đó mình không làm thế. Cũng có thể, thế giới đó tồi tệ hơn hẳn ‘hiện tại’ ngươi đang sống, khiến ngươi sẽ vui mừng vì lúc đó đã không làm vậy. ——Bản chất của Thử Thách thứ hai, là để ngươi chứng kiến những ‘hiện tại’ khác với ‘hiện tại’ mà ngươi đã chọn lựa, và để xác định liệu ngươi có thể toàn tâm toàn ý chấp nhận ‘hiện tại’ thực sự hay không.”
Tiếp lời Subaru, Echidna tóm tắt Thử Thách thứ hai một cách xúc tích.
Cũng không khác những gì Subaru đã mường tượng là mấy, ngoại trừ việc cậu phải trải qua một lò thử luyện vô cùng khắc nhiệt.
“——Những, ‘hiện tại’ khác mà tôi chứng kiến, chúng có thật không?”
“……”
“Mỗi lần vong mạng, tôi lại Trở Về Từ Cõi Chết. Nên tôi chưa một lần được chứng kiến chuyện xảy ra sau cái chết của mình… Kể cả đến bấy giờ, tôi còn không lường trước được chuyện thế giới sẽ tiếp diễn sau khi tôi chết… Không, thật ra là, tôi đã cố để không nhận ra.”
Thế nên, là vậy đó.
Subaru chỉ Trở Về Từ Cõi Chết bởi thế giới đã nằm ngoài khả năng cứu rỗi. Để vượt qua bế tắc và cứu những người mà cậu yêu quý, Subaru đã tin rằng với Trở Về Từ Cõi Chết cậu có thể đạt được tương lai toàn vẹn — hoặc cậu chỉ tự nhắc mình như vậy để cố chịu đựng cảm giác phải liên hồi đánh đổi mạng sống của mình.
Sự tồn tại của những thế giới sau khi cậu chết sẽ đao ngược những tiền đề đó từ tận gốc rễ.
Để tâm trí được thanh thản, cậu phải tự thuyết phục bản thân rằng không hề có ‘thế giới bị bỏ lại’, và mọi người trong những ‘thế giới thất lạc’ đó thực sự đã được cứu.
Vậy nên,
“Sau khi tôi chết, các thế giới đó liệu có còn… tiếp tục? Khi sự lựa chọn của tôi khiến thế giới rẽ nhánh, khi tôi bỏ lại những thế giới vô vọng đó lại phía sau… những người tôi không thể bảo vệ có còn tồn tại trong chúng không…?”
“————.”
“Là thế nào vậy, Echidna? …Trả lời đi mà.”
Không thể làm lơ cô nữa, ngồi trên ghế, Subaru sấn lại gần bàn hơn, quay gương mặt khẩn khoản nhìn Echidna một cách trực diện.
Echidna không nói một lời, nhưng, trước ánh nhìn của Subaru, cô xoa cằm nghĩ ngợi, và nhắm mắt lại.
“Về Thử Thách, có thứ này ts cần làm rõ cho ngươi.”
“……”
“Những ‘hiện tại’ trong Thử Thách thứ hai đơn thuần chỉ là một hiện tượng cho phép cậu chứng kiến những thế giới tưởng tượng. Người tiếp nhận Thử Thách… trong trường hợp này là ngươi đấy. Bằng cách phân tích những kí ức trong trí nhớ ngươi, Kí Ức Của Thế Giới dựng lại tất cả những thứ xung quanh ngươi, con người, thế giới, bầu không khí, thậm chí là cả lượng mana, tổng hợp cùng những thông tin cần thiết từ quá khứ, hiện tại, tương lai, một ‘hiện tại’ mới được tạo ra.”
(*Ame: Kí Ức Của Thế Giới sử dụng những thông tin có thật, nên ở Thử Thách đầu tiên, ba mẹ Subaru cũng sẽ hành xử y hệt nếu đó là thế giới thật :D )
“……”
“Tóm lại, dù có hoàn hảo đến đâu, chúng chỉ là những ‘hiện tại’ được dàn dựng xuất sắc không hơn khoogn kém. Tốt hơn ảo tượng tự sướng vài bậc, chúng là các thực tại ‘cũng có thể’ đã thực sự diễn ra. Còn việc chúng có thật hay không, ta không trả lời chắc chắn được.”
“Tức, tức là…”
“Tuy nhiên.”
Thấy tia hi vọng trong lời giải thích của Echidna, Subaru ngẩng cao đầu. Nhưng khi cậu tưởng chừng vừa tìm được ánh sáng, Echidna giơ tay lên ngừng cậu lại.
“Cơ chế chính xác của Trở Về Từ Cõi Chết ngươi có vẫn chưa rõ ràng. Gần như chắc chắn kẻ trao cho ngươi Trở Về Cõi Chết là Phù Thủy Ghen Tuông, nhưng Phù Thủy Ghen Tuông đưa ngươi Trở Về Cõi Chết thế nào vẫn còn là một dấu hỏi. Có thể, đó là thứ sức mạnh quay ngược thời gian sau cái chết của ngươi. Hoặc là, nó sẽ đưa ngươi đến một thế giới song song khác và loại bỏ đi một ngươi khác trong thế giới đó, và rồi, ghi đè lên sự tồn tại của ngươi.”
“A…”
“Nếu cho rằng khả năng thứ hai là đúng, thì thế giới song song chắc chắn có tồn tại, và sau khi ngươi chết, dù không có ngươi nhưng những thế giới đó vẫn tiếp diễn.”
“Còn, còn cách để xác nhận…”
“——Không có.”
Echidna lắc đầu, tàn nhẫn cắt ngang những từ Subaru đang nói trong run rẩy.
Tròng mắt Subaru mở to, miệng thì há hốc không phát ra âm thanh.
Echidna nhìn cậu tội nghiệp, cô gõ ngón tay lên rìa bàn.
“Nếu không có cách nào để chắc chắn, thì đành hỏi đích danh Phù Thủy Ghen Tuông thôi. Nhưng qua trải nghiệm của bản thân ngươi chắc biết việc đó khó khăn thế nào rồi nhỉ?”
Echidna hẳn đang nhắc đến kí ức của Subaru về lần đầu thực sự đụng độ Phù Thủy Ghen Tuông. Rời khỏi lăng mộ sau khi kết thúc buổi tiệc trà, và rồi cậu chạm trán với Phù Thủy Ghen Tuông.
Cướp lấy cơ thể của Emilia, biến Garfiel thành thịt vụn, nhấm chìm Thánh Địa trong biển bóng, cô ta là một con quái vật đúng theo nghĩa đen. ——Bất chợt, cậu nhớ lại những ngờ vực của mình về dung mạo của thứ đó.
“À, à mà này… Echidna. Lúc trước, sau khi tiệc trà kết thúc… ở bên ngoài, tôi đã thấy Phù Thủy ở Thánh Địa. Đó, là gì? Thứ đó là gì vậy?”
“Rõ quá rồi còn gì, là Phù Thủy Ghen Tuông đấy. Tuy rằng, mẫu vật đó chưa là gì với hàng thật đâu. Nhục thể chọn làm vật chứa vẫn còn non nớt, và trên hết, phong ấn dù một cái vẫn chưa bị phá bỏ. Thiếu hụt Nhân Tố Phù Thủy, còn lâu nó mới mạnh bằng thời kì hoàng kim được.”
“Chưa là gì với thời kì hoàng kim sao…?”
Dọn dẹp Garfiel hóa thú dễ như phủi bụi, sát hại tất cả mọi người mà chẳng hề bong bì tróc vẩy, con quái vật đó chưa là gì so vói Phù Thủy Ghen Tuông thực sự.
Bốn trăm năm về trước, thời kì mà Phù Thủy thực sự hoành hành, thế giới đã rớt xuống bao nhiêu tầng địa ngục?
“Như ngươi đã mường tượng, thứ làm ả ta xuất hiện là buổi tiệc trà. Kể cả thứ đó cũng không ngăn được ngươi vi phạm điều cấm ở đây. Và, nổi điên vì ghen tuông, đã thế còn không thể xâm phạm vào bên trong, ả đã trút cơn giận lên thế giới bên ngoài, thả sức tàn phá khắp nơi sau khi tỉnh giấc.”
“Cô biết chuyện đó sẽ xảy ra sao?”
“Không hẳn. Mới lần đầu thôi mà. Và vì là lần đầu tiên, ta chỉ có thể kiểm chứng giả thuyết của mình khi chuyện đã rồi. Ta không thể đưa ra kết luận trước khi tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra trước, theo phương diện đó, Phù Thủy Tham Lam ta đây cũng như người thường các ngươi thôi.”
“————.”
Subaru chẳng biết nên nói gì khi thấy lập trường của Echidna không hề đổi khác. Mà trách mắng cô cũng chẳng ích gì. Nhưng dù biết vậy, Subaru vẫn có chút phật ý.
Nếu cô nghĩ theo kiểu đó, nếu cô muốn giúp Subaru thì, có lẽ——
“Chắc không có lí do nào tốt hơn để giải thích việc người ngươi yêu được chọn làm vật chứa đâu. Dù cũng có một mối liên quan nhất định là cùng thuộc dòng dõi bán elf, nhưng lí do lớn nhất và độc nhất chính là Ghen Tuông.”
“Ghen Tuông…?”
“Với một Phù Thủy luôn muốn là người duy nhất ngươi nghĩ tới như ả, ngươi thấy việc ả căm ghét và muốn tiêu diệt người được ngươi dành trọn tình yêu có khó tin không?”
Yêu một người đến phát điên cũng đồng nghĩa với việc muốn tình yêu đó được đáp lại. Chỉ cần tình yêu đó không dành cho mình, người đó sẽ điên tiết lên làm mọi cách để giành được nó, sự điên rồ dưới danh nghĩa “tình yêu”.
Có lẽ Phù Thủy Ghen Tuông chính xác là hiện thân cho hành vi này.
“Những vướng bận của ngươi, đều là những thứ chỉ Phù Thủy Ghen Tuông có thể trả lời.”
“————.”
“Ngươi có thể suy đi ngẫm lại bao nhiêu lần cũng được, nhưng thực lòng mà nói, ta chắc ngươi khó mà có được câu trả lời. Về việc ả đã trừng phạt ngươi, hay về ‘những hiện tại đã có thể xảy ra’ đi nữa.”
“Chuyện, chuyện đó…”
Với Subaru, hiện thực đúng là quá phũ phàng.
Cậu muốn được nghe một câu phủ nhận chắc chắn. Rằng các thế giới sau cái chết của cậu chưa từng tồn tại.
Hay dẫu có ngược lại, cậu muốn dứt khoát biết về chúng. Và rằng “Vì tính tự phụ của mày mà nhiều thứ đã phải hi sinh”.
Câu trả lời là đằng nào, Subaru vẫn sẽ nhận lấy nó như một lời răn đe cho bản thân, để có một niềm tin nhất định, có một thứ luôn khắc ghi trong thâm tâm, để dù cho có nghiến răng, gạt đi những giọt nước mắt đỏ máu, gạt đi tiếng thét từ sâu linh hồn, cậu vẫn có thể tiếp bước tiến lên.
——Nhưng câu trả lời lại là không có câu trả lời, không phải quá tàn khốc với cậu sao?
Liệu cậu có dám sống tiếp mà không có lấy một câu chứng thực hay phủ nhận, phó mặc vận mệnh thế giới trên một sợi dây mỏng manh?
Tiếp tục bước tiếp mà không biết liệu bước chân của mình có thực sự của chính mình hay không? Liệu cậu sẽ làm ngơ những điều mình từng làm ngơ hay không? Liệu tội ác của cậu có thực sự là tội ác hay không? Đó là hình phạt dành cho cậu sao?
Tội ác của Natsuki Subaru quá đỗi lớn, đến nỗi không ai có thể tha thứ cho cậu?
Không ai có thể phán xét Subaru. Cũng không ai có thể trách móc cậu. Cậu hiểu chứ.
——Nhưng kể cả bản thân Subaru cũng không thể sao?
“Nói thế này hơi khắt khe. Nhưng ngươi cũng chỉ cần lựa chọn mà thôi.”
Thấy Subaru như người mất hồn, im bặt, Echidna dành cho cậu những lời đó.
Cậu chầm chậm quay đầu, chuyển đôi mắt trống rỗng sang nhìn Echidna.
Nhận lại ánh nhìn của Subaru, Echidna nín thở, rồi khoác lên vẻ mặt nghiêm túc,
“Nói đến cùng, Thử Thách thứ hai chính là chấp nhận ‘hiện tại’ thật như ‘hiện tại duy nhất’, ngoài ‘hiện tại’ đó, ngươi phải xem những ‘hiện tại’ khác là những thế giới hoàn toàn không thể với tới.”
“————.”
“Ta biết sẽ rất khó khăn, vì so với những kẻ nhận Thử Thách khác, ngươi là người có lí do để tin những khả năng đó thực sự tồn tại nhất. Nhưng đã đến lúc ngươi phải thay đổi rồi.”
“Thay đổi…?”
“Sự lựa chọn của ngươi quả thực đã để lại vô số hi sinh. Và trong số những thứ ngươi bỏ lại, chắc hẳn có không ít là không thể cứu rỗi. Nhưng dành cuộc đời của mình để đếm từng thứ ngươi đánh mất và bỏ lại, thì thật đáng thương. Vô ích. Và đau khổ nữa, ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Nếu chỉ là vấn đề lí tưởng sống không thôi tôi đã chẳng đến chỗ cô làm gì… Cô thực sự nghĩ một lời khuyên tầm thường là đủ để vực tôi dậy sao?”
Echidna nói rất dễ chịu và vừa tai.
Nếu vết thương lành lại, tội ác được giảm bớt, hay đó chỉ là một việc tầm thường, thì có lẽ lời của cô đã giúp được cậu.
Hay nếu cậu chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi những cảm xúc hiện tại, thì có lẽ cậu sẽ “thay đổi”.
Nhưng,
“Sự thật rằng những việc tôi làm và những việc tôi đã không thể làm chẳng thay đổi thực tại lấy một chút vẫn cứ rành rành ra đó thôi, và những người tôi đã hi sinh nữa, cho rằng những thế giới ấy không còn tồn tại nữa thì thật sai lầm…”
“…Cũng phải.”
“Thế thì làm sao tôi thỏa hiệp được đây? Làm sao tôi có thể tha thứ cho bản thân được đây? Khi cô đưa tay ra cứu giúp tôi đã gạt bàn tay đó đi. Bởi tôi không muốn được cứu rỗi bởi một Rem giả mạo. Tôi nhất định sẽ hồi phục Rem thật sự, bằng cách này hay cách kia — nhưng.”
Ngừng lại để lấy hơi, mặt Subaru như xoắn lại vì sầu não.
“——Liệu Rem mà tôi cứu được vào một ngày nào đó, có thực sự là người tôi luôn muốn cứu?”
(*Cắt nghĩa: Nếu mỗi lần Subaru chết cậu lại được đưa đến một thế giới song song khác thì Rem trong thế giới đó không phải là Rem trong thế giới cũ của cậu, và dù có cứu được “Rem”, người cậu đã cứu cũng chỉ là một người khác chứ không phải người từng ở cùng cậu)
“————.”
“Không có câu trả lời, thì con tim tôi sẽ đi về đâu? …Cô thì bảo tôi không cần phải như vậy, và tôi chỉ cần lựa chọn mà thôi…?”
“————.”
“Thay vì nghĩ đến những người mà tôi không cứu được, tôi nên nghĩ đến những người mà mình đã cứu được… ý cô là vậy ấy hả?”
Điều Echidna muốn nói với cậu là nếu cậu chịu nhìn về phía trước thì sẽ thấy tia hi vọng.
Với Subaru, lời của cô như một ngọn hải đăng vậy.
——Nhưng bóng tối mà Subaru đã sa vào không dễ xua tan chỉ với ngọn hải đăng đó.
“Bằng cái lí tưởng tầm thường đó… cô bảo tôi, chiến đấu tiếp sao…?”
“——Đúng là ta đã nói vậy.”
“————.”
“Điều, ta muốn nói với ngươi, là vậy đấy.”
Echidna nói với Subaru đang cố gạt đi những lời an ủi, rền rĩ từ tận đáy sâu của tuyệt vọng.
Echidna nói một cách chậm rãi, phát âm rõ rang từng chữ một, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Subaru.
“Thay vì đếm từng người mà ngươi không cứu được, hãy nghĩ đến những người mà ngươi đã cứu. Ta đã thấy con đường ngươi đi qua cho đến tận bây giờ.”
“Tôi, chuyện gì… cô đã... về tôi…?”
“Ta đã thấy ngươi nỗ lực bằng toàn bộ sức mình, cố gắng chiến đấu chống cự trên suốt con đường dẫn đến hiện tại. Bởi vậy nên ta mới có thể nói như thế. Ta thực sự có thể nói như vậy.”
“————.”
“Tất cả con đường ngươi đã đi qua, không một con đường nào là uổng phí. Không ai có thể nói nỗ lực của ngươi là ‘chưa đủ’. Chính nhờ tung ra mọi quân bài mình có ngươi mới đến được đây. ——Một điều quả là đáng tự hào.”
Những câu chân thành của Echidna như tác động mạnh vào lồng ngực trống rỗng của Subaru. Thanh âm đó dội lại trong nội tâm đầy khoảng trống của cậu —— nhưng vẫn chưa đủ. Những lời đó chưa đủ để giúp cậu đứng lên. Dù cô nói cậu nên tự hào, nhưng những thứ cậu bỏ mặc và đánh mất vẫn cứ không đếm xuể. Mọi việc đã có thể thay đổi được. Mọi việc có thể đã khác nếu là ai đó ngoài Subaru. Nhưng vì cậu chính là Subaru nên mới có vô số thứ không thể cứu được.
Đó là tội ác của Subaru. Tội danh của Subaru. Tội lỗi mà Subaru phải chấp nhận và chuộc lại.
“Không ai có thể tha thứ cho tôi cả.”
“Vậy thì ta sẽ tha thứ. Là ta, kẻ biết tất cả về ngươi.”
“Không ai có thể phán xét tôi.”
“Vậy thì ta sẽ phán xét ngươi. Là ta, kẻ biết tất cả tội lỗi của ngươi.”
“——Sẽ không ai có thể chấp nhận tôi đâu.”
“Nếu ngươi không thể chấp nhận bản thân, thì mạn phép cho ta phủ nhận bản thân mà ngươi không thể tha thứ đó.”
“————.”
“Nếu ngươi không thể chấp nhận tội lỗi của mình, thì hãy để ta phủ nhận chúng.”
Với mỗi câu Subaru nói, Echidna lại đưa ra một lời bác bỏ.
Tại sao Phù Thủy này cứ khăng khăng phủ nhận tội lỗi của Subaru chứ?
Tại sao Phù Thủy này cứ nhất quyết xua đi bóng tối trong tim Subaru chứ?
“Tại sao… cô lại… cố giúp đỡ tôi đến vậy?”
“…Chuyện đó, bắt phái nữ phải nói ra mấy thứ ấy, thì ác quá đó.”
Echidna, bấy giờ luôn bắt chuyện một cách dõng dạc, lần đầu tiên, bỗng tỏ ra lúng túng.
Rồi, má hơi ửng hồng, cô hắng giọng, nói,
“——Ngươi có muốn lập một giao ước với ta không, Natsuki Subaru?”
Giọng cô trầm mặc, nhưng vẫn thể hiện một ý chí mạnh mẽ.
Subaru chớp mắt, để lời cô nói ngấm vào não bộ, nhưng phải mất một lúc cậu mới có thể cắt nghĩa.
“Giao… ước…?”
“Phải, một giao ước. Một giao ước chính thức với Phù Thủy Tham Lam — ngươi có muốn lập một cái không?”
“Nếu chúng ta lập… lập giao ước này, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Đơn giản thôi. ——Từ giờ trở đi, mỗi khi ngươi gặp một chướng ngại không thể vượt qua, ta sẽ cùng ngươi đối mặt với nó và bàn luận phương án giải quyết. Mỗi khi ngươi muốn nghe câu nói của ai đó, ta sẽ cố giúp ngươi nghe được lời mình muốn nghe. Mỗi khi ngươi thấy mình gần như bị hủy hoại bởi sức nặng của tội lỗi, ta sẽ cùng ngươi xua đi những tội lỗi đó.”
Nói chừng ấy trong một hơi, một nụ cười rụt rè hiển hiện trên gương mặt của Echidna,
“Cậu sẽ lập giao ước với ta chứ?”
“…Nhưng cô đã là người chết rồi, nên không thể ảnh hưởng đến thực tại phải không?”
“Ta nghĩ so với người đã chết tầm với của mình xa hơn nhiều đấy. Chắc thú nhận như này có hơi muộn, nhưng thà muộn còn hơn không… nếu ngươi có thể thứ lỗi cho ta về chuyện đó.”
Đặt tay lên ngực, vừa nói Echidna vừa nghiêng đầu, ngôn từ của cô vọng lại trong màng nhĩ Subaru. Dao động truyền vào cơ thể cậu, mang theo một hơi ấm lớn dần theo máu truyền đi khắp cơ thể.
Những ngón tay tê liệt của cậu như có cảm giác trở lại.
Cái lưỡi khô khan của cậu cũng ướt thêm và linh hoạt hơn, đôi mắt khô khốc của cậu như đang ứa ra thứ gì đó ướt át và nóng hổi.
Cánh tay cô đưa ra, đề nghị của cô, lới hứa sẽ trợ lực của cô, đều khiến cậu không biết nên trả lời ra sao.
Ngay khi lời thề sẽ tiếp tục chiến đấu của cậu như mất đi ý nghĩa, Phù Thủy hứa sẽ ở bên ủng hộ cậu.
“Ta cũng không muốn khoe đâu, nhưng ta rất tự tin về khối lượng kiến thức mình có. Ta có thể chuẩn bị phương án đối phó cho tất cả vấn đề ngươi gặp phải, và dù hoàn cảnh phi lí nào có đổ ập lên đầu ngươi đi nữa, không giống những người xung quanh ngươi, ngươi sẽ không phải chịu đau khổ để thuyết phục ta. Và trên hết, ta có thể hiểu được khả năng Trở Về Từ Cõi Chết của ngươi.”
“Cô cứ như mấy người bán hàng mồm mép nhanh nhạy ấy nhỉ?”
“Vì là bên yêu cầu, ta nghĩ việc đưa ra toàn bộ lợi ích khi lập giao ước với mình là bình thường mà. Với lại cũng để làm ngươi thấy an tâm nữa, đúng không nào?”
Echidna thậm chí còn biến những điều Subaru nói thành có lợi cho bản thân. Thấy Phù Thủy như vậy, Subaru không khỏi nhoẻn miệng cười.
Bất ngờ cảm thấy không khí thoát khỏi lồng ngực cậu thanh thái hơn, “aa”, Subaru thở ra một hơi thật dài.
Trầm mình giữa làn gió dìu dịu giữa đồng cỏ, cậu tựa người lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời nhân tạo trong xanh kia, cậu thấy những đám mây trắng lững lờ trôi.
Mỗi khi cậu bế tắc, mỗi khi cậu không tìm được câu trả lời, mỗi khi đối mặt với khó khăn không tưởng.
——Nếu cậu có thể ngồi đây dưới bầu trời xanh ngắt này, cùng cô bàn bạc tìm giải pháp.
“Chắc, cũng được đấy nhỉ…”
“——Ý ngươi là…?”
Đứng phắt dậy khiến ghế kêu kẽo kẹt, vô thức siết chặt hai bàn tay, Echidna nhìn xuống Subaru. Nhưng để ý thấy Subaru vẫn tựa ghế nhìn mình, mặt Echidna bỗng đổi sắc, như thể đang ngượng vì hành động của chính mình,
“A, không… ừm, nếu ngươi đã muốn, thì chắc ta lập giao ước với ngươi cũng không đến nỗi…”
“Giờ nói chữa lại hơi muộn rồi đấy. Ý tôi là, không phải tôi mà cô mới là người đưa ra đề xuất… không, nói kiểu này có hơi bất lịch sự nhỉ?”
Echidna là người đã đề nghị, nhưng cô làm vậy là để cứu rỗi trái tim của Subaru.
Thẳng thắn mà nói, là do Phù Thủy tốt bụng với cậu. Vì Phù Thủy rất tinh tế nên đã không bắt Subaru phải lên tiếng nhờ vả cô.
Bất kể ở đâu, bất kể là ai cũng được cô giúp đỡ tận tình thế này sao?
Đẩy người vào lưng ghế để bật mình lên trước, Subaru đứng dậy.
Ở khoảng cách chỉ bằng một cái vươn tay, Echidna nhìn thẳng vào mắt Subaru giờ đã ở ngang tầm với cô, một thoáng bối rối xuất hiện trên mặt cô.
Cử chỉ của Phù Thủy đúng là lúc nào cũng xảo quyệt mà, cậu nghĩ.
Nhưng cậu là người được cứu giúp ở đây, nên đâu có tư cách được phàn nàn.
“Làm sao để lập giao ước đây?”
“——Để lập một giao ước chính thức, ta và ngươi phải kết nối một con đường với nhau. Chi tiết cứ để ta lo… còn bây giờ thì, đưa tay ra đi.”
Echidna để ngửa lòng bàn tay trắng muốt của mình trước mặt Subaru.
“Đặt lòng bàn tay của ngươi vào đây” hẳn là ý nghĩa của hành động đó.
Chết lặng mất một lúc, nhìn Phù Thủy không kìm nổi niềm hân hoan thoát ra khỏi miệng, “Hà”, cậu khẽ thở dài,
“Giờ thì, mong mọi chuyện sẽ bắt đầu biến chuyển nhỉ…”
Đầy ắp kì vọng về tương lai, cậu đặt tay mình lên tay cô——
.
.
Chấn động.
Một xung chấn vang lên, chiếc bàn trắng để tách trà ngay sát Subaru nổ tung.
Chấn động đó thổi bay chiếc bàn thành từng mảnh và truyền xuống mặt đất, tạo thành một vết nứt hổ lốn, tiếng động nhức tai của cơn rung chấn khiến Subaru la lên vì sửng sốt,
“——Dừng giao ước đó lại mau.”
Đấm nắm tay xuống mặt đất, tuyên bố bằng giọng nói hùng hồn, là một thiếu nữ tóc vàng kim với đôi mắt xanh——
——Phù Thủy Phẫn Nộ, đang lườm cả hai người, mặt lộ rõ vẻ tức giận.
____________________________________________________________
*Ame: Nhân tiện nói về Phù Thủy Phẫn Nộ Minerva, thì bả vừa mới được lên anime nè <(")