Dù con đường họ đang đi không hề lát gạch, song bên trong xe rồng chẳng hề rung lắc chút nào. Bất kể trải nghiệm qua bao nhiêu lần đi nữa, cậu luôn cảm thấy Gia Hộ này thật đáng kinh ngạc.
Nếu tất cả là nhờ tác dụng của Gia hộ “Phong Trừ”, cậu tự hỏi liệu cậu có thể giải quyết được tất cả những Gia Hộ còn lại, và cậu có thể dùng bất kì từ ngữ nào ngoài “đáng kinh ngạc” để diễn tả chúng hay không.
“Sao cũng được, nhưng giờ không phải lúc trốn tránh thực tại nhỉ?”
Subaru đánh mắt về chỗ dành cho đánh xe kế bên Otto, cậu hướng ánh nhìn của mình về phía trước —— nơi Thánh Địa đang tọa lạc.
Cuối cùng con đường đất đã không còn cỏ bao phủ, cách khoảng trăm mét, khu rừng dần hé lộ. Có thể thấy vài mái nhà bằng gỗ, hẳn đó là cư dân xung quanh Thánh Địa. Từ xa, nó trông như một ngôi làng đổ nát, không có gì đáng để ý.
Và nếu có gì đáng nói, có lẽ là.
”Không khí nơi này thật ảm đạm…”
Sừng sững trước lối vào Thánh Địa là một cánh cổng cổ kính làm bằng đá chỉ càng nhấn mạnh vẻ hoang vu ỏ đây, và hàng rào gỗ ngắn bao quanh ngôi làng tạo cảm giác như một trại giam khép kín.
Subaru vô tình để lộ suy nghĩ của cậu, Garfiel nghe xong thì vỗ đầu gối,
“Cũng từa tựa thế! Nơi ẻm đạm à? Ta nói trước, bên trong thậm chí còn ảm đạm hơn kie. Bất kể ei cũng đều thiếu sức sống, họ vẫn còn sống nhưng trông như đã chết vại.”
“Nghe không mấy vui vẻ ha. Nhưng càng nghe tôi càng không thấy giống Thánh Địa chút nào cả. Điều này…”
Thấy Garfiel hăng hái khẳng định câu nhận xét mỉa mai của cậu, Subaru thở dài, và ngẫm lại lời mình nói. Dù Subaru và những người khác gọi nơi này là Thánh Địa, Garfiel không hề che giấu sự tự ti trong lời nói của mình. Và rồi——
“Anh nói ‘Mộ của Phù Thủy Tham Lam’… là sao?
Câu hỏi trong đầu Subaru dường như cũng hiện lên trong đầu Emilia.
Khi bất chợt cất tiếng hỏi, đôi mắt cô trở nên cương quyết, nhưng ở bên dưới cô đang khẽ dùng tay giật giật vạt áo của Subaru bên dưới. Việc được cô ấy dựa dẫm mang lại cho cậu một cảm giác hài lòng nhỏ, nhưng cảm xúc của Subaru lại trở nên phức tạp khi nhận ra nguyên nhân khiến cô lo sợ.
“Phù Thủy—— Vậy cơ bản là, sự tồn tại được gọi với cái tên ‘Phù Thùy’, tức Phù Thủy Ghen Tuông đều được mọi người biết đến. Nhưng những Phù Thủy mang tên của các Tội Hình khác thì gần như không có ai biết, đúng không?”
“Ể, thật ư? Nhưng, không phải họ là đám người rất nổi tiếng 400 năm trước sao?
“Emilia-sama không hẳn là sai hoàn toàn. Nhưng Subaru nói đúng đấy. Phù Thủy Ghen tuông quá nổi danh, hẳn là vậy. Nhưng những ghi chép về các Phù Thủy bị nuốt chửng bởi Phù Thủy Ghen Tuông thì gần như không còn. Mặc dù cũng có ngoại lệ.
“Như nơi này đây…phải không?”
Sau khi trả lời Subaru, Garfiel nhoẻn miệng cười với câu hỏi của Emilia. Như thể bị tác động bởi điều ấy, đôi mắt Emilia mở to, nhưng Subaru, người không nắm rõ các vần đề xoay quanh Phù Thủy, chỉ lên tiếng “vậy ư…” tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng sự nhận thức bất chợt trong đầu cậu thổi tan bầu không khí bình thường đó. Bởi vì, nếu có nhiều Phù Thùy…
“Đ, điều này không có nghĩa là mỗi Phù Thủy có một Giáo Phái Phù Thủy riêng đó chứ? Hạ một tên Giám Mục Tội Lỗi đã khó lắm rồi, tha cho tôi đi.”
Đó là một ý nghĩ rùng rợn, điều mà cậu không thể bỏ qua.
Nghe cách mà Betelgeuse nói, cậu mường tượng hẳn tất cả bọn chúng đều sùng bái Phù Thủy Ghen Tuông. Cũng giống như vậy, Phàm Ăn và Tham Lam, hai tên mà Subaru một ngày nào đó phải hạ gục, và cả lũ giáo đồ của chúng, tất cả chắc đều như nhau.
Vậy mà, nếu như cũng có các Giáo Phái tôn thờ những Phù Thủy khác——
“Nghe thật đáng sợ, nhưng không cần lo lắng về điều đó đâu Natsuki-san.”
Người xua tan nỗi sợ hãi đang chạy dọc sống lưng Subaru, lại là tên đang cầm cương ở phía trước, Otto. Sau cùng, so với Emilia, người không biết gì về Giáo Phái Phù Thủy và Garfiel, kẻ không đáng tin cậy cho lắm, Otto lại đáng tin nhất, và có thể giúp cậu biết về các kiến thức thông thường. Bởi kiến thức của Otto… có lẽ là chính xác những gì người bình thường sẽ biết.
“Giáo Phái Phù Thủy……Dù tôi không thích nói ra điều này, chúng chỉ sùng bái mỗi Phù Thủy Ghen Tuông. Chỉ có kẻ điên mới tôn thờ Phù Thủy khác hơn cả Phù Thủy Ghen Tuông.”
“Trên cả Phù Thủy Ghen Tuông……? Ý cậu là sao? Họ còn tệ hơn Phù Thủy Ghen Tuông à?”
“Khi nghe thấy tên một Phù Thủy khác ngoài Phù Thủy chúng sùng bái, lũ Tín Đồ Phù Thủy sẽ làm những chuyện vô cùng đáng sợ. Cậu đã nghe về thành phố bị phá hủy ở phía nam Vương quốc Volakia rồi đúng không?”
Otto đột nhiên nhắc đến chủ đề khác, Subaru nhớ ra mình đã từng nghe về nó trước đây. Sau trận chiến với Betelgeuse, Wilhelm có nhắc đến nó khi ông kể về sự kinh hoàng của Giáo Phái Phù Thủy. Hẳn ý anh ta là,
“Là do tên Giám Mục Tội Lỗi Tham Lam một tay phá hủy cả thành phố của cái Vương quốc gì-gì-đó, phải không? Tôi nghe nói thậm chí cả người mạnh nhất của quốc gia đó cũng không thể làm gì để ngăn cản hắn.”
“Tôi không nhớ là nó kinh khủng đến vậy, nhưng lý do Giáo Phái Phù Thủy hành động còn đáng sợ hơn. Trong Vương quốc Volakian biệt lập, thành phố ấy là nơi duy nhất được tự do giao thương… Vào thời gian đó có tin đồn về một cổ vật liên quan đến Phù Thủy được khai quật ở đấy.”
“Liên quan đến Phù Thủy à?”
“Cổ vật đó là gì đến bây giờ vẫn không rõ. Có điều, rất nhiều nhà sưu tầm đã theo đuổi nó. Nếu chỉ là khiếu hài hước bệnh hoạn muốn sưu tầm vật có liên quan đến Phù Thủy Ghen Tuông thì không sao… nhưng cuối cùng thì cả thành phố bị xóa xổ vì nó.
Có lẽ do muốn có được cổ vật, hoặc để phá hủy nó, tên Tham Lam đã ra tay. Đế chế Volakian đã sai lầm khi kích động Giáo Phái Phù Thùy và hậu quả là sự trừng phạt thảm khốc.
“Sau đó, kể cả những thứ không liên hệ đến Phù Thủy Ghen Tuông, tất cả điều gì có thể kích động Giáo Phái Phù Thủy bị đều bị nghiêm cấm……nhưng thậm chí như vậy vẫn không thể ngăn cản việc những món đồ này lưu hành thông qua các giao dịch ngầm vô liêm sỉ.”
“Hiếm khi thấy cậu khó chịu đấy. Nghe gần giống như là cậu có dính líu vậy?”
“… Không có gì đáng nhắc đến cả. Chỉ là hồi ấy vài người họ hàng của tôi vẫn ở trong thành phố khi chuyện đó xảy ra. GIờ đã hơn 15 năm rồi, hồi đó tôi còn là một đứa trẻ nên cũng chẳng có gì lắm.
Sau đó Otto im lặng, không nói thêm điều gì. Thấy thái độ của cậu, Subaru ngừng hỏi, và chuyển ánh nhìn cùng sự chú ý trở lại trong cỗ xe.
Dù sao đi nữa, Garfiel đợi Subaru xử lý xong mớ thông tin cậu vừa được nghe, và hỏi “Thỏa mãn chưa nào?” trong khi dùng tay vuốt cằm.
“Ta cũng không biết gì hơn. Nhưng ông và bà cứ nói đi nói lẹi rằng vì seo đây lại là ‘Nơi yên nghỉ của Phù Thủy Tham Lam’, kiểu như ‘Peromeo từ người nghe’, nên không sai đâu.”
“Tất cả những gì anh biết đều do tên thối nát kia nói à? Vậy nên anh cũng không biết rõ chi tiết hử?”
“Điều duy nhất ta quan tâm là việc ta là người mẹnh nhất mà thôi. Nếu cậu muốn biết cụ thể thì đi mà túm cổ tên Roswaal rồi tự hỏi hắn ấy. Dù ta không chắc cậu có thể làm việc đó bây giờ.”
“——? Nói vậy là ý gì đ…”
“Xin lỗi. Hình như chúng ta đến nơi rồi, cứ vậy mà vào luôn hả?
Trước khi cậu có thể loại ra hết những câu có thể hiểu được của Garfiel, tiếng Otto vang lên từ ghế đánh xe ở phía trước. Trả lời câu hỏi của Otto, Garfiel càu nhàu “Hừ”, và lanh lẹ nhảy khỏi cỗ xe.
“Nếu cứ vậy mà vào thì bọn họ sẽ xem các người như những kẻ đột nhập và tập kích ngay, nó sẽ giống như “Magmarin cười đầy lỗ hậu” ấy. Ta sẽ vào nói với họ trước, các người đợi đây đi.
“À, vậy anh lo hết đấy. Này, nghĩ lại thì tôi thấy anh như người canh giữ của Thánh Địa hay đại loại vậy. Lúc chúng ta đụng độ nhau từ ngay đầu ấy… “
Mặt khác, việc anh ta tự ý từ bỏ nhiệm vụ sau cùng chẳng khớp với ý nghĩ này lắm. Và việc anh ta đi tuần tra một mình nữa. Xét cho cùng, với sức mạnh như thế có lẽ đi một mình hiệu quả hơn.
Nhưng với câu hỏi cuối cùng của Subaru, Garfiel chỉ phe phẩy tay mà không trả lời. Chẳng thể nhìn thấu anh ta, Subaru nhíu mày, và gần như cùng lúc, Emilia khẽ thốt lên một tiếng “A”.
Quay lại nhìn Emilia, người vừa bất giác kêu lên, cậu thấy cô đang chỉ về phía trước. Và theo hướng ngón tay của cô, Subaru lập tức hiểu lí do cô ngạc nhiên khi nhìn thấy những gì cô đã thấy. Đang đứng ở đó là.
“——Về rồi à Garfiel. Không phải còn sớm quá sao?”
“Vì không cần phải vòng quanh trong khu rừng thêm nữa. Mà hiếm khi thấy cô tách khỏi tên Roswaal đéy. Hắn cuối cùng cũng chết rồi hả?”
“Nếu đúng vậy thì Ram đã tự tay đốt cháy nơi này và bỏ mặc bản thân rồi. Ngươi nên cảm ơn Roswaal-sama vì điều đó không xảy ra.”
“Céi logic trời ơi đất hỡi, ta chẳng hỉu gì cả!
Trong bộ váy hầu gái quen thuộc, mái tóc màu trái đào của cô đang đung đưa khi cô đối mặt với Garfiel. Khác với Garfiel, người đang cười vui vẻ, biểu cảm của cô có vẻ lạnh lùng không cảm xúc. Sau một lúc lâu xác nhận, hai vai Subaru thả lỏng nhẹ nhõm.
“Ha, vậy ra đó là người chị tôi đã nghe cậu kể rất nhiều đó à. Ra vậy. Đúng là lẽ dĩ nhiên thôi, nhưng cô ta giống hệt tiểu thư đang ngủ kia.”
Lần đầu gặp cô, Otto đưa ra nhận xét. Trước mắt họ, cô trông như một bản sao hoàn hảo của Rem mà Otto đã thấy, chỉ có điều bên trong lại là người khác.
Đây là cuộc hội ngộ cậu mong mỏi từ lâu với cô hầu gái vô tích sự của dinh thự Roswaal, Ram.
“——Ram!”
Ló người khỏi cỗ xe, Subaru vẫy tay về phía Ram. Đôi mắt cô khẽ nhíu lại khi thấy cậu, và có thể hiểu vì sao, cô nhún vai và lắc đầu.
“Kẻ tôi tớ này không biết Barusu từ đâu chui ra, nhưng việc ngươi đến trễ thật sự đáng thất vọng. Ngươi đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn là có điều gì đó không ổn……à, nhưng dù sao thì với khả năng của Barusu thì có hơi quá thật.”
“Nếu cô sử dụng câu như “kẻ tôi tớ này không biết” thì giữ giọng điệu đó đến cùng đi chứ, đừng có đột ngột thay đổi! Và cả Roswaal, tôi không thể hiểu hai người nghĩ gì, nhưng tôi có chuyện chắc chắn phải hỏi một khi tóm được hắn!”
Subaru phản kháng, chỉ tay về cô gái bấy giờ thái độ không hề thay đổi chút nào. Thấy phản ứng của Subaru, cô nhún vai trước khi quay sang Emilia đang đứng cạnh cậu.
Gương mặt Rem thả lỏng, cô an tâm khi thấy Emilia cũng an toàn như Subaru. Và vào khoảnh khắc đó, trong đôi mắt cô, Subaru tưởng rằng mình nhìn thấy cô thoáng đượm vẻ u buồn. Ấy vậy cũng trong cùng khoảnh khắc đó nó đã biến mất.
“Emilia-sama cũng vậy, chào mừng cô tới đây. Roswaal-sama đang chờ, xin hãy theo tôi vào tòa nhà bên trong. Garfiel, đi tìm nơi thích hợp cho cỗ xe rồng với người đánh xe đi.
“Đối xử kiểu gì thế, ê này! Cô kheng thể nhờ người giúp theo cách nào nhiệt thành hơn được à?
“Nếu ngươi muốn ăn đồ Ram tự làm, thì gắng mà làm thật tốt. Nhưng nếu ngươi muốn vứt bỏ cơ hội quý giá này bằng lời lẽ thiếu cẩn trọng của mình, Ram sẽ không nói gì nữa.”
“Được rồi! Được rồi mà! Không thể nào hiểu được cô ta, dù như vậy cũng tốt. Này, tên khốn lái xe. Để rồng đất với cỗ xe ở đằng kia rồi đi theo ta.”
“Đến lúc tôi giới thiệu tên mình rồi nhỉ!? Anh có thể làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên sỉ nhục như thế không!? Còn nữa, không phải để tôi một mình với tên này hơi bị nguy hiểm sao!”
Otto phản kháng lại Garfiel, kẻ vừa bị Ram “đánh bại”, Subaru thấy vậy liền đưa ngón cái ra và nhe hàm răng trắng bóng.
“Tôi sẽ nhặt xương cho cậu!”
“Câu nói này chắc chắn có ý tốt nhưng ý nghĩa hoàn toàn sai trái không phải sao!? Thật tình, nếu có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ đòi bồi thường!”
Để lại những lời như thế, Otto chờ Subaru và Emila bước xuống cỗ xe rồng rồi mới theo sau Garfiel. Thấy họ hướng về phía trong ngôi làng, Subaru miễn cưỡng xoa mõm Patrasche để chia tay. Rồi quay lại nói “Giờ thì”.
“Có hàng đống chuyện tôi muốn hỏi và nói với cô đây, đã ở đây rồi chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ?”
“…. Ram chưa được phép truyền đạt bất cứ điều gì với ngươi. Ngươi có thể hỏi trực tiếp Roswaal-sama khi gặp ngài. Dù ta không biết Garf đã để lộ bao nhiêu rồi.”
“Garf…à, ý cô là Garfiel. Tên đó té ra rất khác so với ấn tượng của tôi khi chỉ nghe tên hắn. Nghĩ lại thì, có một chuyện khiến tôi tò mò.”
“Hắn đã nói gì?”
Ram nhíu mày sắc bén. Nghĩ rằng nó có thể là thông tin Roswaal đã căn dặn không được phép tiết lộ, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, nhưng thấy vậy Subaru chỉ khoanh tay “Không…chỉ là”,
“Tên đó, hắn thích cô à? Cách nói chuyện của hắn làm tôi nghĩ như vậy.”
“…Vậy mà ta tưởng ngươi định nói gì cơ.”
Không thể giấu vẻ bất ngờ ra mặt của mình, Ram thở dài. Có điều, thấy cô không bác bỏ, Subaru nhe răng để lộ nụ cười không đúng chỗ.
“Ừm, tôi không nghĩ hắn có sở thích kì lạ nhưng. Tuy là cô rất dễ thương…… nhưng việc hắn vẫn thích cô sau khi ở cạnh cô lâu thế này rồi, chắc hắn phải nghiêm túc lắm.
“Được ban tặng cả sự khôn ngoan lẫn sắc đẹp, đàn ông không tránh khỏi bị Ram cuốn hút mới lạ, ta không làm gì khác được. Nhưng, Ram đã hiến dâng tất cả cho người mà cô sẽ mãi mãi hiến dâng mình, nên ta không hề mong muốn điều này.”
Với một cái lắc vai, Ram đáp lại câu nói móc của Subaru, và chỉ với một đòn, cô đã cắt đứt tất cả hy vọng của Garfiel bằng câu trả lời của mình. Sau đó, quay lưng về phía Subaru và Emilia, cô để lại câu “đi theo tôi”, và lập tức bước đi.
Cậu không hẳn có ý định ươm mầm tình yêu, nhưng thái độ lạnh lùng của cô vẫn đem lại cho Subaru cảm giác “trắng tay trở về”. Việc cậu không thể hỏi điều nên hỏi có thể hiểu được, bởi vì cậu lo sợ.
“Những lúc này, mình vẫn quá hèn nhát để có thể nhắc tên Rem…dù rằng mình rất muốn… dù rằng…”
Cậu sợ hãi việc phải xác nhận.
Cậu đã nghe từ Emilia và Petra rằng họ không nhớ Rem, giờ đây phải hỏi chính người chị gái xem cô ta có quên sự tồn tại của em gái mình hay không ư?
Nhưng, suy từ việc cô không hề thắc mắc khi Rem vắng mặt, thì đã thấy không cần phải hỏi nữa rồi.
“Dù sao đi nữa cũng phải chịu thua cô ta. Đi theo Ram nào Emilia-tan. ——Sao vậy?”
Subaru quay sang Emilia, người nãy giờ vẫn im lặng. Từ khi bước khỏi cỗ xe cô không hề lên tiếng, chỉ lo lắng nhìn xung quanh. Nghe Subaru gọi, cô khẽ lắc đầu nói “Không…”
“Chỉ là, tôi dường như không thể bình tĩnh được. Nói sao bây giờ, có một cảm giác lạ lắm… cái này tôi không thể diễn tả bằng lời.”
“Không thể bình tĩnh hả? Với tôi, một kẻ kể cả bước ra khỏi cửa cũng thấy ngại, tất cả như một thế giới mới đấy? Tôi nghĩ ai cũng từng có cảm giác này… Nói thật tôi không ghét nó lắm.”
Nhìn xung quanh theo Emilia, mọi thứ đều phù hợp với hình ảnh ngôi làng đổ nát. Có lẽ, so với làng Arlam, mấy căn nhà nhìn cũ kĩ và điêu tàn hơn rất nhiều, nhưng đấy chỉ là những chi tiết vặt vãnh.
Dẫu vậy, nơi này vẫn đem lại một cảm giác không phù hợp.
Dù rằng không phù hợp như thế nào thì Subaru cũng không chắc.
“Nhưng chúng ta không còn nhiều lựa chọn dù có cảnh giác đi nữa, Emilia-tan à. Ram và Ros-chi đều ở đây, nên tôi nghĩ ít nhất chúng ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
“Không phải tôi đang cảnh giác…Không, tôi ổn rồi. Nhưng, giá mà có thể nói chuyện với Puck…”
Viên đá pha lê trước ngực cô—— Emilia chạm vào viên đá bên dưới cổ mình, lo lắng gọi tên tinh linh được phong ấn ở trong. Sự vắng mặt của đại tinh linh đã luôn ở bên mình gây cho cô lo lắng không nguôi. Và trông thấy cô mỏng manh như thế, Subaru chán ghét chính mình vì đã không thể là điểm tựa cho cô.
“——Subaru?”
“Nào đi thôi. Bất kể xảy ra chuyện gì, cứ để chiếc khiên số hai của cô lo.”
Không chút nghĩ ngợi, cậu nắm lấy bàn tay đang chạm vào viên đá và quay mặt đi ngay khi lên tiếng. Rồi, cứ nắm tay cô như vậy, thậm chí trước khi cô có thể từ chối, cậu trải bước. Lẽ dĩ nhiên, Emilia chỉ có thể theo sau điệu bộ dứt khoát của cậu.
Chỉ nghĩ đến hành động không ngần ngại này khiến mặt cậu như bốc hỏa vì xấu hổ. Nhưng, thay vì lí trí, cậu đã chọn làm theo cảm xúc, hy vọng việc này không quá kì cục.
“——Ừm.”
Không như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Subaru, Emilia chỉ khẽ gật đầu, không buông tay cậu ra.
_______________________________________________
Đó là ngôi nhà duy nhất còn giữ được vẻ ngoài đàng hoàng bên trong Thánh Địa.
Được xây bằng đá, căn nhà một tầng có kích thước vào khoảng căn hộ một gia đình ở thế giới cũ của cậu. Các căn phòng được bày trí đơn giản, người ta gần như có thể tưởng tưởng một cuộc sống ấm cúng giản dị ở nơi này.
So với dinh thự Roswaal và dinh thự Crusch, vì đã quen mức sống ấy, nên Subaru cho rằng nơi này khá chật hẹp. Nhưng dĩ nhiên, theo thời gian với một ít tinh thần trưởng giả, Subaru có thể dễ dàng thích nghi với cuộc sống ở nơi như này.
Đây là ấn tượng đầu tiên về nơi họ gặp nhau.
Và rồi,
“A~~~, Emilia-sama và Subaru-kun. Tôi có cảm giác đây giống như một cuộc hội ngộ mong đợi từ lâu, ph~~ải không nào?”
Đây là cách Roswaal chào hai người khi họ gặp lại nhau, với nụ cười vô tư và cánh tay ve vẩy của hắn.
Sau khi chia tay tại Hoàng Đô, đây là lần đầu tiên Subaru mặt đối mặt với Roswaal. Và vì họ không gặp nhau trong những lần hồi sinh, nên đúng ra đã hơn một tháng trời. Với từng ấy phẫn nộ tích tụ trong khoảng thời gian này, cậu không muốn gì khác ngoài việc đấm vào mặt hắn ngay khi gặp, nhưng,
“Đ~~~ầu tiên, trên tất cả mọi thứ, th~~ật tốt khi thấy cô an toàn, Emilia-sama. Ram đã kể cho tôi những rắc rối quanh di~~nh thự. Lỡ mà có chuyện gì xảy ra với cô, thì chắc tôi không còn ý chí để tiếp tục s~~~ống mất.”
“Nếu thật sự nghĩ như vậy, ít nhất ông nên chuẩn bị tốt hơn đi chứ… Mà quan trọng hơn, chuyện quái gì đã xảy ra với ông vậy? Đây là!?”
Tuy Roswaal dường như rất nhẹ nhõm khi thấy Emilia an toàn, nhưng cả Subaru và Emilia đều cảm thấy lo lắng. Vô số chuyện họ muốn nói, bỗng chộc tiêu tan mất như làn sương sớm khi thấy Roswaal.
Hắn nằm trên giường... với đủ loại vết thương không hề nhẹ rải rác trên khắp cơ thể. Máu rỉ ra từ những miếng băng đang quấn chặt thân hình hắn vừa tạo dáng vẻ đau đớn thâm tâm.
Đáp lại câu hỏi của Subaru và ánh nhìn lặng lẽ của Emilia, Roswaal vươn cánh tay trái ít bị thương hơn, nhẹ nhàng nâng miếng che mắt bên mắt trái của mình lên.
“Ây~~~daaaa~~, c~~~ậu đang hỏi những thứ này? T~~~ôi dù sao cũng chỉ là một người đàn ông. Bị nhìn thấy trong trạng thái khổ sở thế này ít nhiều tổn thương lòng tự trọng của tôi đấy, nên xin hãy hiểu cho mong muốn được nghỉ ng~~ơi đôi chút của tôi với.”
“Thế là chưa đủ đâu. Thật sự đã xảy ra chuyện gì, Roswaal? Bị thương như vậy……làm thế nào mà ông, trong tất cả mọi người.”
Không bị xao lãng bởi lời đùa cợt của hắn, Emilia đáp trả trong khi đưa ngón tay run rẩy của cô về phía hắn, ngần ngại chạm vào cơ thể đầy vết thương. Thấy cử chỉ của cô, Roswaal cười cay đắng, và hướng mắt phải lên trần nhà, “Vậy thì…” hắn thì thào,
“T~~ôi nên bắt đầu từ~~ đâu nhỉ? Được~~ rồi, tôi nghĩ cô có thể nói những vết thương này là vì vấn đề danh dự, và theo phép tắc, tôi không có lựa chọn kh~~ác.”
“Đừng cố lảng tránh bằng mấy câu vòng vo này nữa. Tôi đang hỏi ông cực kì nghiêm túc, nên Roswaal, hãy thành thật trả lời với tôi.”
“…Ôi~~ trời, dường như Emilia-sama đang không vui thì phải. Nh~~ưng, nghĩ đến nơi chúng ta đang có mặt, có lẽ là không tránh đ~~ược.”
Kể cả Subaru cũng cảm thấy chưng hửng khi nghe giọng điệu dò hỏi gay gắt của Emilia, và cùng lúc Roswaal chỉ ra điều này. Emilia khẽ nhíu mày, nhưng nhận ra hắn nói đúng, cô khẽ cắn môi.
“Đầu tôi đang rối tung lên, tôi không thể bình tĩnh được. Đây là nơi nào? Mặc dù được gọi là “Thánh Địa”, tôi không nghĩ tất cả chỉ có vậy. Vậy nơi này là…”
“Cái tên ’Nơi an nghỉ của một Phù Thủy’ dễ chấp nhận hơn ph~ải không?”
“——!”
Giọng Roswaal hạ thấp khi nói những từ này. Hệt như những từ Garfiel đã nói được thốt ra từ miệng Roswaal, câu nói bỗng trở nên nặng nề và nghiêm trọng.
Emilia lập tức quay sang Subaru. Thấy được cảm xúc phức tạp xáo động trong đôi mắt ấy, Subaru gật đầu, đồng ý với lo ngại của cô.
“Chờ đã, trước tiên nên sắp xếp lại mọi thứ chúng ta muốn hỏi. Nếu cứ thế này, mọi thứ sẽ chỉ càng rối rắm hơn, và chúng ta sẽ không rút ra được kết luận nào từ hắn hết.”
“Ồ~~~da, trong khoảng thời gian chúng ta không gặp nhau cậu đã trở nên kh~~á chững chặc rồi nhỉ? Subaru-kun, đi~~ều gì đã khiến cậu thay đổi như th~~ế?”
“Nói về chuyện đó thì mất nhiều thời gian lắm, nên tôi sẽ dời việc ba hoa lại sau khi chúng tôi đã nghe hết những gì muốn biết. À, đúng rồi, có một chuyện…”
Liếc nhìn nụ cười chế nhạo của Roswaal, Subaru đưa ngón tay lên.
“Chúng ta đã thành lập liên minh với Crusch-san, nhưng chắc ông nghe từ Ram rồi… Mừng vì đã để tôi lại phải không nào?”
“——Rất mừng. S~~au cùng tôi đã đúng khi thu nạp cậu.
Thấy cửa miệng Roswaal giãn ra vì thỏa mãn, Subaru thở dài và nhắm mắt. Subaru đã đoán trước, nhưng sự thật là mọi hành động của cậu đều đúng như Roswaal dự tính. Kể cả khi cậu đã chấp nhận để mình bị lợi dụng, nghe hắn chính miệng xác nhận vẫn không mấy vui vẻ.
Dù sao thì, Subaru sắp xếp lại những điều định nói tiếp theo,
“Vậy trước tiên nói đến dân làng Arlam. Nếu Ram đã an toàn thì chắc họ cũng vậy, tất cả đã sơ tán ổn thỏa đúng không?”
“Cậu có thể yên t~~âm. Có lẽ bộ dạng lúc này của tôi không mấy đảm bảo, nhưng tôi v~~ẫn biết trách nh~~iệm như một lãnh chúa của mình. Mấy việc như liều tính mạng bảo vệ cư dân, tôi cũng có quyết tâm đó đấy. Tôi đã sắp xếp cho mọi người an toàn trú tạm ở nhà thờ bên trong ngôi làng.“
“Nhà thờ… À, chúng ta sẽ nói sau, vậy việc tiếp theo…”
Cậu an tâm khi xác nhận dân làng đã an toàn. Do Subaru chỉ quyết định sơ tán cùng với những chuẩn bị trước đó, việc dân làng sau cùng có an toàn hay không là lo lắng cuối cùng của cậu trong lần hồi sinh trước. ——Vì bất kể thế nào, một phần trong đó không bao giờ có thể thay đổi nữa.
Thả lỏng vai, Subaru nhìn Emilia. Và nhận được ánh nhìn ấy, Emilia nghiêng đầu, thu chiếc cằm thon của cô về,
“Vậy, nói cho tôi về nơi này đi. Ông gọi đây là Thánh Địa, nhưng Garfiel lại gọi nơi này là ‘Nơi an nghỉ của Phù Thủy Tham Lam’. Rốt cuộc thì tên nào mới là thật.
“Cả hai đều là thật, Emilia-sama. Đây là lăng mộ của người từng là Phù Thủy Tham Lam——nơi an nghỉ cuối cùng của Echidna. Và với cá nhân tôi, đây là nơi nên gọi bằng cái tên Thánh Địa.”
“——Phù Thủy.”
“Echidna*…”
(*Nguyên gốc tiếng Nhật là Ekidona)
Nghe câu trả lời của hắn, cổ họng Subaru và Emilia đồng loạt ứ đọng.
Roswaal nhẹ nhàng nói, tất cả cách hành xử như tên hề từ đó đến giờ đã biến mất khỏi giọng điệu của hắn. Chính vì điều này, lần đầu tiên những từ hắn nói chứa vẻ thành thật không thể nhầm lẫn.
Hít một hơi thật sâu, Emilia chớp mắt vài lần, và tiếp tục.
“Phù Thủy Tham Lam……Là một trong số Phù Thủy bị tiêu diệt bởi Phù Thủy Ghen Tuông phải không?”
“Ừ~~m, chính xác. Bất kể cô tìm ở đâu trong lịch sử của thế giới hiện tại, không còn gì dính dáng đến tên cô ta nữa. Chỉ trừ, trong ký ức những người biết đến cô ta…”
“Khoan khoan khoan, nhưng những gì ông vừa nói thật vô lý.”
Subaru gián đoạn những từ trang nghiêm của Roswaal bằng cái vẫy tay của cậu. Roswaal nhíu con mắt còn lành lặn của mình, nhìn chằm chằm Subaru, người đang từng chút một bị đè bẹp bởi áp lực hắn gây nên.
“Nếu tôi nhớ chính xác, Phù Thủy Tham Lam……đã bị đánh bại bởi Phù Thủy Ghen Tuông 400 năm trước. Nơi này là nơi an nghỉ cuối cùng của một Phụ Thủy từ 400 năm trước thì có thể hiểu được……Nhưng ông đang nói là ông quen biết ả ta, điều này thật...”
“B~~ản thân tôi hiểu rõ điều này, nhưng t~~ôi sợ rằng mình không thể nói được. Bởi vì đây là những lời được truyền từ đời này sang đời khác qua các thế hệ của dòng họ Marthers……chỉ với người kế thừa Roswaal.”
“Được truyền miệng…… Vậy người đứng đầu dòng họ Mathers khi xưa có liên hệ với Phù Thủy Tham Lam?”
“——Echidna”
“Ể?”
Nghe cái tên đột nhiên được xướng lên, mắt Emilia mở to. Roswaal chuyển ánh nhìn của hắn sang Emilia, và, như thể để nhắn nhủ lần nữa, hắn khẽ lẩm bẩm, “Echidna”.
“X~~in hãy dùng tên khi nhắc đến cô ấy. Danh hiệu “Phù Thủy Tham Lam”, dù nói như thế nào, nó vẫn mang hàm ý xấu xa, c~~ô không nghĩ thế sao? Và cũng, quá lâu rồi…”
“…Tôi hiểu rồi. Vậy Echidna chết tại ngôi làng này, và ngôi làng kể từ đó được quản lý bởi dòng họ Marthers từ đời này qua đời khác… đúng không?
“Ừ~~m, đại khái là vậy. Dù quản lý khiến tôi có nhiều việc phải làm hơn. Echina vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến nơi này, và nếu không theo cách đường đường chính chính, không ai có thể đặt chân vào nơi này. Việc cô cậu có thể tới đây… chắc là do sự trợ giúp của Frederica đúng không nào?”
Nhận được cái gật đầu xác nhận như câu trả lời, ánh mắt ra chiều hiểu biết xuất hiện trong mắt Roswaal. Thấy vậy Subaru tiếp tục truy vấn,
“Tôi hiểu đây là lăng mộ của Echidna và nằm dưới sự quản lý của ông. Nhưng cái tôi không hiểu là mục đích của nó, và vì sao ông và dân làng vẫn chưa trở về.”
“Có thể tôi đã nói vài điều kì lạ, nh~~ưng cậu dường như đã chấp nhận khá dễ dàng nhỉ. Sự thật về việc đây là ngôi mộ của một Phù Thủy, tôi đã rất muốn giữ bí mật đấy…”
“Nếu là Phù Thùy Ghen Tuông thì còn có thể, nhưng tôi thật sự không biết Phù Thủy tên Echidna này đã làm gì. Chỉ từ “Phù Thủy” đã lập tực đem lại ấn tượng của kẻ ác rồi. Nhưng nếu vậy cũng giống như “bán Elf”, và ai có thể ngờ Emilia-tan quá sức dễ thương từ cái tên đó chứ?”
“…Đ, đừng nói những thứ không liên quan như thế chứ. Tấn công bất ngờ là không được phép nghe chưa!”
Nghe thấy lời cậu thản nhiên thêm thắt vào cuối câu nói lẽ ra là rất nghiêm túc ấy, Emilia, với khuôn mặt đỏ bừng, khẽ nhéo vào bên hông Subaru. Subaru cười nhăn nhó trước sự đáp trả cực kì dễ thương của cô, nhưng, cậu nhận ra từ khóe mắt mình Roswaal có một nụ cười gây khó chịu nhiều hơn “Ô hô~”,
“Trong khoảng thời gian ngắn bên nh~~au, hai người xem ra thân mật hơn rồi đấy nh~ỉ. Khi rời đi sau cuộc cãi nhau đó ở Hoàng Đô, tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng dường như còn tốt hơn cả tr~~ước.”
“Đó là tình yêu nhận được sau chặng đường đầy gian truân đấy! Có cả núi thứ tôi có thể ba hoa, nhưng đợi đến khi ông trả lời xong các câu hỏi của chúng tôi đã. Vậy, mục đích của nơi này là gì, vì sao ông vẫn chưa trở về?”
“Cậu không còn là thằng nhóc ngây thơ ngày nào nữa rồi, và quả thật đã trở nên đáng tin cậy hơn. Thì~~~, l~~ý do dân làng và tôi vẫn chưa trở về……nói đơn giản, chúng tôi không thể trở về dù có muốn đi n~~ữa.”
“Không thể trở về dù có muốn đi nữa?”
Không thể hiểu được câu trả lời của Roswaal, Subaru nhíu mày.
Roswaal gật đầu, và mỉm cười với cái dấu chấm hỏi đang hiện rành rành trên mặt Subaru, nói.
“Bởi vì, ngay lúc này, m~~ỗi người trong chúng ta, tính cả cư dân ngôi làng này, tất cả đều coi như bị giam giữ. V~~à, kể từ lúc hai người bước chân vào nơi đây, có vẻ như cô cậu cũng chịu chung hoàn c~~ảnh rồi.”