“Không, không thể nào… đùa nhau hả trời…”
Đứng giữa quảng trường đông đúc, Subaru thốt lên những tiếng kinh ngạc.
Tròng mắt anh rúng động vì phấn khích. Trong tầm mắt anh là một thương điểm – anh nhìn thẳng vào một quán hàng rong của một người bán hàng đang liếc sang hai bên trái phải chợ, người bán hàng da ngăm nâu tròn mắt ngạc nhiên bởi phản ứng thái quá của Subaru.
Nhưng Subaru còn quá ngỡ ngàng nên không để ý đến thái độ của người bán hàng rong đó.
Môi anh run rẩy, quên lau cả những giọt mồ hôi chảy lưa phưa trên trán, anh nuốt khan. Và, Subaru ngừng bước,
“Này, sao ba đột nhiên dừng lại vậy? Về mau thôi còn ngập ngừng gì nữa.”
Cậu nhóc đi phía trước quay lại và bĩu môi.
Đặt hai tay ra sau đầu, con mắt sắc như dao găm của cậu ra chiều bất mãn. Nhưng, Subaru biết ánh mắt sắc tới nỗi có thể đâm xuyên cơ thể cậu chỉ là bẩm sinh chứ không hề có ý xấu với đối phương.
Dẫu sao chính Subaru cũng là người đã di truyền cho cậu con mắt đó, nên anh đã nếm trải nhiều vụ oan uổng do cái bản mặt của mình.
“Sống mạnh giỏi nha con…”
“Ba tội nghiệp con cái gì đấy! A a, thôi! Con không nghe đâu! Có nghe cũng chỉ làm con tan nát cõi lòng mà thôi! Đừng nói! Con đã bảo là đừng nói mà!”
“Con năng động như thế làm ta cũng thấy mong chờ lắm. Thật đấy, con cũng hay nhõng nhẽo giống ta vậy. Con đúng là được thiên phú. Đây là Gia Hộ của con chăng?”
“Còn lâu! Nếu Thánh Thần cho con thứ Gia Hộ vô dụng ấy, thì thà người cho con cái khác hữu dụng hơn còn hơn!”
Nạt lại Subaru, với đôi mắt tam bạch — thiếu niên tóc xanh ngắn ngẩng mặt lên trời la ó. Subaru gật đầu với phản ứng quá mức như thường ngày của cậu nhóc, rồi anh quay lại chỗ người bán hàng đang quan sát hai người họ nói chuyện.
“Chỗ này, giá bao nhiêu?”
“Hể?”
Subaru nhe răng cười tinh nghịch với người bán hàng bấy giờ mới hoàn hồn. Cổ họng của anh ta khẽ cất lên một tiếng “Ư” trước nụ cười đáng sợ và hai hàm răng đang nhe nhởn, hẳn anh ta đã chịu một vết thương nội tâm sâu sắc, nhưng với người trước mặt thì phản ứng đó chỉ là chuyện bình thường.
Subaru hắng giọng, trỏ vào một món hàng trong quầy hàng của anh ta và nói “Cái này”.
“Tôi sẽ lấy thứ này. Hừm. Xem nào, ba túi nhé.”
“Hê, hể! Cảm ơn vì đã ghé qua!”
“Khoan! Khoan, khoan đã! Sao đột nhiên ba… Nếu ba mua những thứ thừa thãi về nhà, chúng ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt đấy!”
Hiểu những gì Subaru định làm, và khi người bán hàng rong chấp nhận việc mua bán, mặt cậu nhóc trắng bệch không còn một giọt máu. Cậu kéo vạt áo Subaru để anh suy xét lại. Nắm lấy cánh tay đó, Subaru cúi người xuống và nhìn thẳng vào mắt cậu,
“Đừng lo con. Ta không dùng tiền đi chợ đâu. Tiền túi của ta đó. Ta có dành dụm được chút tiền. Ta chắc con biết ta phải dùng nó cẩn thận thế nào rồi đấy.”
“À, ra vậy, mà… ba không dùng nó để hút thuốc, uống rượu hay đánh cược, nên chỉ có thể là… gái gú chăng?”
“Con, con cố tình hiểu sai đó hả? Ta rất muốn biết từ đâu mà con có cái tính cách ung thư như thế--“
“Do di truyền chứ đâu. Buồn thay.”
Cậu nhóc trả lời tự hào trong khi giơ ngón giữa tay phải lên với Subaru đang lắc đầu chán nản. Subaru nhanh nhảu tóm lấy ngón tay đang giơ ra của cậu, khiến cậu thốt lên một tiếng “Á” sau tiếng khớp ngón tay kêu răng rắc.
Nhìn hai người diễn trò, người bán hàng đang bận cho đồ vào túi nở một nụ cười.
“Cả hai thân nhau quá đấy quý khách ạ. Là bố con chứ nhỉ?”
“Nào nào, ông bạn nghiêm túc đó ư…? Mắt của người thương nhân này đúng là có vấn đề! Nghĩ sao hả Rigel?”
“Nhìn mặt là biết thừa chúng ta có quan hệ máu mủ còn gì!”
Ngón tay vẫn bị kẹp chặt, Rigel rống lên vì đau. Nghe xong, Subaru tỏ vẻ chịu thua nói “Mà, chắc là đúng thật”.
Việc đóng gói hàng hóa hoàn tất ngay lúc đó. Người bán hàng mang ra ba cái túi nhỏ, Subaru vớ lấy chiếc túi đựng tiền của mình.
“Vậy, hết bao nhiêu Yên?”
“Tôi chẳng biết cái từ ‘Yên’ anh nói là gì cả, nhưng cả thảy là mười sáu đồng.”
“Hừm, tức trả ba đồng xu bằng bạc là được. –Anh trai à, không cần thối lại đâu. Cứ giữ lấy.”
“Hê! Rộng lượng quá ta! Cảm ơn quý khách vì đã tới!”
Người bán hàng nhận những đồng xu bạc, mắt sáng rỡ hạnh phúc. Rigel nhăn nhó nhìn những lời trao đổi và nụ cười vô tư của họ. Giữa kĩ năng bẻ ngón tay của Subaru và việc anh không lấy lại tiền thối thì vụ tiền thối khiến cậu không bằng lòng hơn.
“Không sao đâu. Hôm nay ta cảm thấy đôi chút hoài niệm. Chỉ là tiền boa cho việc cho ta thấy cảm động ấy mà. Con bủn xỉn thật đấy.”
“…Cảm động với chả hoài niệm, ba nói cái gì thế?”
Cậu nhóc đứng dậy, tuy vẫn không hài lòng nhưng vì tò mò nên gặng hỏi. Subaru nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Rigel làm cậu hét lên “Uwaghhh—!”,
“Hơi liên quan tới bà xã của ta đấy, nó gợi cho ta về một phong tục cũ từ quê nhà.”
Subaru đáp lại, nụ cười tinh nghịch lại hiển hiện trên mặt anh.
_________________________________________________________________
“—Thế nên, anh mới mua mấy thứ ngoài dự tính này hả?”
Người phụ nữ tóc xanh khẽ thở dài trước lời giải thích của anh. Ngay khi Subaru và Rigel vừa về tới nhà, cô đã ra cửa đón.
Chắc cô đang làm dở công việc lau rửa giặt giũ gì đó, bởi chiếc tạp dề trắng còn sót lại vết nước và đôi bàn tay vẫn chưa hong khô.
Thời gian rảnh, đôi khi Subaru lại tô điểm thêm cho chiếc tạp dề đó bằng cách thêu thêm vào những miếng trang trí, nhìn cô cẩn thận tránh dính nước ở những nơi anh thêu miếng trang trí vào khiến anh bỗng chốc bị choáng ngợp bởi nỗi ngượng ngùng.
“Mồ, anh cười cái gì đó? Mà Rem vẫn chưa tin đâu nha.”
Không nghĩ ngợi, nhìn cô khiến cơ mặt anh như giãn hẳn ra – cô đang đưa tay chải lên mái tóc xanh dài ra chiều giận dỗi. Nhìn như sắp trừng phạt họ tới nơi, ánh mắt cô chuyển tới Rigel đang đứng cạnh Subaru,
“Cả Rigel nữa con. Con biết ba con nhiều lúc thất thường rồi còn gì, nếu con không trông chừng ổng thì mẹ biết làm sao đây?”
“Vâng. Con xin lỗi ạ… không, vụ này lạ lắm nhé. Nghĩ lại mới thấy thật buồn cười! Tại sao một thằng con như con lại bị mắng vì ông bố hư thân mất nết chứ? Sai vị trí hoàn toàn rồi?”
“Khoan đã, Rigel. Thở thật sâu, và thư giãn nào… đúng, chầm chậm thôi. Lặp lại năm lần nữa nhé, nhắm mắt lại. Một, hai, ba… đúng, sao rồi con? Bình tĩnh lại chưa? Bình tĩnh lại rồi nhỉ. Vậy, xin lỗi mẹ thêm một lần nữa nào…”
“Dù con có thở sâu, bình tĩnh lại và xin lỗi thì con cũng không thấy mình làm sai cái gì cả!!”
Thay vì bình tĩnh, mặt Rigel đỏ chót vì tức tối, hét vang cả căn phòng. Cậu nhanh lẹ chạy qua trước mặt Rem, “Rigel”, Rem quát với khuôn mặt giận dữ. Và khi cậu đã chạy đến cuối hành lang,
“…Dạ?”
Cậu dừng chân, cuối cùng thì vẫn chịu nghe lời mẹ. Rem, biết chắc cậu nhóc sẽ dừng lại, mỉm cười với khuôn mặt dịu dàng,
“Mẹ để đồ ăn xế trong phòng con rồi đó, vào rửa tay và ăn đi. Mà đừng quên chào Spica một tiếng nhé con.”
“…Con biết rồi ạ. Itadakimasu.”
Trong cách giáo dục của Subaru và Rem, nói “Itadakimasu*” trước bữa ăn đã là một luật lệ thép của nhà Natsuki. Hai người nhìn theo cậu nhóc Rigel ngoan ngoãn tuân thủ những quy tắc ấy, dù cho tính khí rất bướng bỉnh và dễ nổi loạn, ánh mắt của họ nhìn cậu trìu mến và chất chứa nỗi yêu thương.
Nhưng do bản tính khó bảo sẵn có, nên cậu vẫn đập cửa rõ thô bạo khi biến mất nơi cuối hành lang, thấy vậy Rem quay lại nhìn Subaru,
(*Itadakimasu: Câu mời trước khi ăn của người Nhật, gần giống nghĩa với câu “Mời mọi người ăn cơm” ở Việt Nam. Khi ăn tên và kí ức của Rem hình như Phàm Ăn cũng nói câu này đấy :v )
“Anh có nghĩ, em hơi quá lời với nó không?”
“À thì, với mẹ con chỉ là chuyện bình thường thôi. Nó như thế nhưng trong thâm tâm nó không ghét em đâu. Thằng nhóc đó giống y xì đúc anh hồi bé mà, anh chẳng nắm thóp nó mới lạ chứ.”
An ủi Rem đang lo lắng, Subaru tháo giày đặt lại trên bục thềm rồi bước vào nhà.
Anh nhặt những đồ đạc mới mua bị Rigel đạp văng tứ tung (dù vốn anh đã đặt cái túi dựa vào tường để không đổ xuống), rồi theo thói quen, anh đi sánh vai với Rem vào phòng khách.
Anh đặt đồ đi chợ lên bàn cùng với ba cái túi mua từ người bán hàng rong, Rem nhìn hé vào bên trong.
“Cái này… chúng là, những hạt đậu bình thường thôi nhỉ.”
“Ờ, nó đó. Khi nãy em tưởng anh dùng loại tiếng lóng bậy bạ gì à? Vợ anh bên ngoài nhìn trưởng thành người lớn thế thôi chứ thực ra cũng bạo dạn ghê nhỉ.”
“Rem sẽ không ngại bày tỏ tình yêu và cảm xúc của mình. Vả lại, xét về mấy vụ dễ gây xấu hổ, thì Subaru-kun cũng ngang tài ngang sức đó thôi.”
“Ê ê, em nghĩ một thằng con trai ngây thơ nhút nhát như anh mà làm điều gì đáng xấu hổ sao?”
Subaru tạo dáng một cách phô trương, đặt tay lên cằm và khoe hàm răng trắng bóng khiến Rem nhìn anh như bị bỏ bùa. Rồi cô lảng ánh mắt khỏi Subaru, đôi má như nhuộm đỏ,
“Ngày, ngày kỉ niệm đám cưới của chúng ta, Subaru-kun mang bao nhiêu là hoa về, và vào ngày sinh nhật của Rem, Subarru-kun cùng Rigel trang trí khắp nhà cửa, rồi khi em sinh Spica, Subaru-kun đi thuyết phục người trong thị trấn tổ chức một cuộc diễu hành… (wtf?) Subaru-kun sử dụng nhiều tiền vì người khác quá đấy.”
“Anh dùng tiền để khiến vợ và gia đình mình hạnh phúc. Đấy không phải là vì chính anh rồi sao? Nói cho cùng thì anh vẫn đang dùng tiền của mình vì cuộc sống hạnh phúc của chính anh mà?”
“------------!”
Subaru nghiêng đầu trả lời, câu trả lời đó như sơn lên gương mặt của Rem một màu hồng đào vì ngượng. Dòng cảm xúc bất chợt đó với Rem xúc động đến nỗi hai bên khóe mắt dần trở nên ươn ướt, cô ngẩng đầu lên thật nhanh và kéo tay áo của Subaru chùi đi những giọt lệ đó.
Cử chỉ không ngờ tới khiến Subaru bất ngờ và khẽ thốt lên một tiếng “Oái”, cơ thể anh mất cân bằng. Rem đứng đó, đỡ lấy Subaru đang ngã về phía trước.
“-----------.”
“…Sao tự nhiên, em lại…?”
Trong một khoảnh khắc, hai bờ môi chạm vào nhau, lưỡi họ quyện vào nhau âu yếm trước khi tách rời.
Trước sự bày tỏ tình cảm bất chợt của Rem, dù tim đập thình thịch nhưng Subaru vẫn giữ cho vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi thưởng thức hương vị nơi đầu lưỡi của anh bằng bờ môi của cô, Rem, với gương mặt có chút gì đó “dam dang”, trả lời “Hông”,
“Subaru-kun… mới là người phải xin lỗi. Không đâu lại nói mấy thứ ngượng chết như thế.”
“Anh đã nói cái gì đang xấu hổ lắm à?”
“Subaru-kun không nhận ra lời anh nói tác động đến Rem thế nào đâu, anh nên cẩn thận hơn mới phải. –Ở nhà thôi thì không nói, nhưng nếu anh làm vậy bên ngoài thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy nghe chưa?”
Rem với gương mặt đỏ chót lí nhí đáp lại, khiến lí do duy nhất khiến Subaru giữ vẻ mặt bình tĩnh gần như vỡ vụn. Bồn chồn, Subaru nhìn vợ trong khi ngón tay của họ đan vào nhau. Anh không phải chủ nhân duy nhất của thứ hơi thở nồng nhiệt đang tỏa ra giữa hai người.
Và khi sức nóng giữa đôi tình nhân đạt đến đỉnh điểm—,
“――――Aaaaaaaaa!”
“Kya—!! Spica khóc rồi—! Ai đó! Ai đó—! Giúp với—!!”
Tiếng khóc của đứa con gái quý báu cùng tiếng rống lên ngay sau của thằng con trai yêu quý làm rung chuyển cả căn nhà.
Subaru và Rem đang đắm đuối nhìn nhau thì giật mình suýt phọt cả nước miếng. Rồi không không rằng, vẫn với tay trong tay, cả hai rảo bước về nơi hai đứa trẻ đang gây nên tiếng ồn,
“Nói mới nhớ, anh mua chỗ đậu đó về làm gì thế? Subaru-kun có nói là vì phong tục cũ ở quê nhà của anh…”
“À ừ, anh chưa nói với em nhỉ.”
Subaru cười vô tư với vợ trong khi cảm nhận được trọng lượng của Rem đang tì lên một bên tay của mình.
“—Ở quê hương của anh, có một truyền thống rằng ta sẽ rải đậu lên những con quỷ xấu để xua đuổi chúng đi.”
—Vừa dứt lời, Subaru thấy nụ cười rạng rỡ của Rem với anh như bị đông cứng.
___________________________________________________________
“Nhầm rồi! Cả hai đều nhầm rồi! Anh hoàn toàn không có ý đó!”
“Ông ấy thật tệ bạc đúng không—, Spica. Hoặc ba con đã ghét mẹ của con mất rồi. Nếu không thì tại sao ông ấy lại mua đậu để thực hiện nghi lễ đuổi quỷ chứ… Hẳn là đang cô đuổi khéo mẹ. Với Subaru-kun, Rem chỉ là, Rem chỉ là—.“
“Anh đâu có ý như vậy! Anh! Nếu ai có hỏi anh chọn giữa Rem và Rigel, anh sẽ trả lời ngay là Rem mà không ngần ngừ!”
“Ba đúng là, ông bố đốn mạt mà!!”
Người này chạy vòng vòng đuổi theo người kia trong phòng, cả gia đình đang inh ỏi hết cả lên.
Dẫn đầu là Rem đang phồng má hờn dỗi, tay vỗ về Spica, theo sau là Subaru tuyệt vọng chạy theo liên tục xin lỗi cô, và cuối vòng tròn là Rigel, không cho qua chuyện ngay, đang chạy đuổi theo Subaru la hét cùng gương mặt giận dữ.
“Ta hiểu rồi, khoan đã nào! Đúng là cách nói của ta hơi không được đúng lắm. Vậy thì nếu có người hỏi với ta Rem hay Rigel quan trọng nhất, ta sẽ lưỡng lự một lúc rồi chọn Rem!”
“Ý con không phải cái thời gian mà ba đưa ra cái quyết định đó! Mà đừng có thêm con vào vụ cãi nhau của ba mẹ!”
“Rigel, con đang ăn nói với ba kiểu gì thế hả? Spica sẽ lại khóc nữa nếu con cứ hét ầm lên cho xem. Giữ trật tự đi.”
“Con không muốn nghe từ người đang giận nhất hiện tại đâu!”
Rigel tiếp tục gầm lên một cách bất trị, Subaru và Rem cùng lúc đưa tay lên môi và “Suỵt”, thấy thế Rigel đau khổ rời khỏi vòng tròn đuổi bắt.
Chỉ còn Subaru và Rem chạy vòng vòng đuổi theo lưng nhau liên hồi xung quanh Rigel đang suy sụp ngồi gọn lỏn ở tâm.
“Xua đuổi quỷ chỉ là cách nói ẩn dụ thôi. Ở quê hương của anh chúng là… những thứ đại loại như vận rủi, ốm đau, nghèo khó, vân vân… được gọi là ‘quỷ’. Truyền thông rải đậu chỉ để giải xui thôi, không phải quỷ thật đâu.”
“Tệ bạc, anh quá tệ bạc mà. Subaru-kun nói quỷ thật phiền phức, vậy mà trước kia anh đã nói với Rem rằng — anh yêu quỷ lắm kia… Mồ, anh đã quên mất cảm giác của cái hồi ấy rồi.”
“Anh đã nói là không phải rồi mà!”
Ngừng nói, Subaru quay lưng lại. Rem không đoán trước được vòng đuổi bắt vòng quanh này vừa bị gián đoạn nên giật mình ngã ập vào ngực của Subaru với khuôn mặt bất ngờ.
Ép mặt cô lại gần ngực của anh hơn nữa, Subaru dùng cả hai tay ôm chầm lấy cô, không để Rem chạy mất.
“Quên cảm xúc anh dành cho em sao? Còn lâu mới có chuyện đó. Trong lòng an hem luôn là số một. Bộ em quên rồi ư?”
“Su, Subaru-kun…”
Cảm nhận được ánh mắt nồng nàn của anh, mắt Rem trở nên ươn ướt.
Đã chín năm kể từ khi cả hai gặp nhau, trong thời gian đó Rem đã trở thành một người mẹ, gạt bỏ hết nỗi yếu lòng của tuổi thanh xuân.
Nhưng vẫn cứ vậy, khi cô ngã vào lòng tay của Subaru thế này, Rem như trở về với khoảng thời gian lòng cô tràn ngập tình yêu và mong muốn được ở bên Subaru.
Tự cảm thấy xấu hổ, Rem khép mắt, một dòng cảm xúc ngọt ngào làm môi cô run rẩy.
“Subaru-kun… À, Rigel. Bế Rigel hộ mẹ nhé.”
“Ê, a, vâng ạ.”
“—Subaru-kun.”
Ở giữa Subaru và Rem, Spica bị hai người ép chặt. Bây giờ với hai tay không còn vướng mắc, Rem tựa chúng lên bờ ngực Subaru và cọ đôi má mềm mại của cô lên người anh.
“Trong mắt Subaru-kun, liệu Rem còn là người anh yêu nhất trên đời không?”
“Em phải hỏi thật đó sao? Có nói một nửa sự tồn tại của anh là vì tình yêu với Rem, nửa còn lại để anh hết mình vì Rem cũng không phóng đại.”
(*Arto: Thế sao mày còn theo route kia? :v )
“Mồ, anh toàn nói mấy thứ ngốc nghếch không hà…”
Ôm chặt lấy người kia, Subaru và Rem trao nhau những dòng cảm xúc sâu lắng nhất.
Chứng kiến cảnh ba mẹ âu yếm nhau ngay trước mặt mình, Rigel bịt tai Spica lại,
“—Ba mẹ làm trò hề hảảảảả!!”
Và, cậu la lên to nhất có thể.
__________________________________________________________________
“Vậy là ngày lễ Tiết Phân* phải không…? Em chưa nghe đến nó bao giờ đấy.”
(*Setsubun, hay ngày chuyển mùa, được xem là ngày kết thúc của mùa đông để đón xuân tới.)
“Mà, cũng không trách được. Nói thật thì, anh còn không biết ngày mồng ba tháng hai ở quê hương mình là ngày bao nhiêu ở đây cơ…”
Nếu muốn làm đúng quy cách, họ phải chờ đến ngày mồng ba tháng hai.
Nhưng, tuy thế giới này cũng có bốn mùa và cũng khoảng ba trăm sáu mươi ngày một năm và anh đã sống ở nơi đây tới tận chín năm, Subaru vẫn chưa thể hình dung ra tháng nào là tháng hai vì cách gọi quá khác.
Anh chỉ lờ mờ biết vì tiết trời khá lạnh nên đang trong tầm tháng một đến tháng ba.
“Dù sao thì cũng cùng tổ chức lễ Tiết Phân nào! Và mục đích của chúng ta sẽ không phải để xua đuổi quỷ mà là đẻ mang tới hạnh phúc cho gia đình và giải trừ những điều không tốt lành gọi là quỷ nhé!”
“Thì, ba người trong gia đình chúng ta là quỷ thật còn gì…”
Cô cười nhăn nhó, mọc một chiếc sừng quỷ trên trán, lộ ra hình dáng thật sự của quỷ.
Như Rem nói, tuy dòng máu của Rigel và Spica không còn thuần chủng nữa vì chúng là bán quỷ, nhưng chúng vẫn có thể mọc sừng được. Rigel có thể tùy ý mọc ra trong khi sừng của Spica thường chỉ mọc lúc nó khóc thôi.
Bốn người đang ngồi thành vòng trong phòng, Subaru có thể thấy gia đình gần như toàn quỷ này nó thiếu hăng hái thế nào. Thất vọng, anh đành thử một trò đùa,
“Này.”
“Oái.”
Subaru nhướn tay với lấy cái sừng của Rem, khẽ vuốt ve cái sừng trắng đó.
Tuy cái sừng rất cứng nhưng sờ vào lại rất ấm và nhẵn. Và trên hết, hình như chỗ này của cô cũng khá nhạy cảm, mỗi lần Subaru vuốt ve nó bằng đầu ngón tay của cậu,
“A, ya… khoan, khoan đã, Subaru-kun… lũ trẻ, đang nhìn kìa… ư…”
“Vậy mà xem ai đang nhích lại gần anh kìa…”
Rem đang bò lại gần Subaru, trông cô như một con thú nhỏ nhắn dễ thương hơn một cô vợ gợi cảm, Subaru bế Rem ngồi lên đùi anh rồi tiếp tục vuốt ve cái sừng, anh quay sang Rigel,
“Rigel, con nghĩ sao?”
(Ảnh không phải Official)
“Ngoài việc con muốn ba đi nổ tung đi hả? Không, con không biết… tại sao ba, lại muốn làm vậy? Nhìn mặt con là biết ý con rồi mà.”
Bế Spica trên tay, Rigel lườm Subaru một cách khó chịu. Nghe câu trả lời của cậu con trai, Subaru gật đầu một cách cường điệu “Ừm”,
“Lí do thực ra rất đơn giản thôi. Đây là ngày lễ duy nhất liên quan đến quỷ mà ta nghĩ được. Vả lại, tuy lúc nãy ta không đề cập, nhưng ngày lễ này còn mang một ý nghĩa khác nữa. Khi chúng ta xua đuổi những điềm gở được gọi là quỷ, chúng ta sẽ mời cả những điềm lành tới nhà. Nói chung, đó là một kiểu nghi lễ cầu cho gia đình hạnh phúc và xua đi những điều không tốt.”
Vừa xoa lên bờ lưng nhỏ nhắn của Rem khi cô cuộn tròn như quả bóng trên đùi anh, Subaru trỏ một ngón tay hướng lên trên,
“Với ta không gì quan trọng bằng gia đình. Và việc chúng ta có liên hệ với quỷ không phải là một thứ ta có thể hay muốn chối bỏ… Bên cạnh đó, đâu phải lúc nào quỷ cũng gây hại đâu.”
“…Rồi sao?”
“Theo truyền thống ở chỗ của ta họ sẽ nói [Quỷ dữ-, đi đi-! Vận may-, mau tới-!], vừa nói vừa rải đậu. Nhưng gần đây người ta hay mời gọi cả quỷ và vận may vào nhà.”
“Ba đang cầm đèn chạy trước ô tô đấy! Mời cả điều xấu và và điều tốt vào nhà, chuyện gì đã xảy ra với cái nghi lễ đó vậy?”
“Cách nghĩ của con người đã thay đổi. Và, ta nghĩ đó cũng không phải điều xấu gì.”
Miệng thì giải thích cho Rigel, còn ngón tay của Subaru đang chải lên mái tóc dài của Rem. Lưng Rem khẽ run lên vì cảm giác ngưa ngứa, khiến khuôn mặt cục cằn của Subaru cũng phải nở một nụ cười trìu mến.
“Đuổi chúng vì chúng là quỷ thì thật vô lí. Có khi, chúng ta có thể làm bạn với quỷ không chừng. Ta có thể làm những thứ ero với quỷ này, cưới con quỷ đó, rồi cuối cùng là xây dựng một gia đình hạnh phúc với quỷ.”
“………..”
“Nếu thế giới biến chuyển theo cách nghxi đó thì thật tuyệt. Ta cực kì thích loài quỷ, mà giờ vợ ta cũng là quỷ nữa, nên hẳn ta đang trong chốn lạc viên nhỉ! Có thể con người đang dần chấp nhận cả điều xấu lẫn điều tốt, sự thay đổi trong cách đối xử với quỷ đã chứng minh điều đó.”
Như khái niệm về điềm lành và điềm xấu luôn thay đổi, cách chúng ta làm lễ Tiết Phân và đối xử với quỷ cũng thay đổi theo.
Một số còn cho quỷ là những nhân vật moe. Là người đầu tiên có nhiều trải nghiệm với quỷ, Subaru hiểu rõ hơn ai hết. Nói về chuyện này thì anh sẽ không đắn đo dẫu chỉ một giây. Vợ của anh cực kì dễ thương mà.
“Quỷ--, mau tới đây--. Phước lành nữa--, mau tới đây--.”
“Ba nói gì cơ?”
“Quỷ mau tới đây. Phước lành nữa, mau tới đây. Chúng ta sẽ mời cả hai vào nhà. Với ta, quỷ hay vận may đều tượng trưng cho hạnh phúc. Ta sẽ hơi tham lam một chút và mời cả hai vào… con thấy sao?”
Nhìn Subaru nhún vai, Rigel mở miệng định nói gì đó, nhưng sau cùng lại buông thõng vai và không nói bất cứ gì.
Subaru bật cười với phản ứng của cậu con trai, Rem, vẫn đang cuộn mình trên đùi của anh, cười khúc khích “Fu fu fu”,
“Cách nghĩ khác người của Subaru-kun, Rem thích lắm. –Cùng tổ chức lễ Tiết Phân nhé.”
“Ô, em đồng ý rồi à? Vậy, quyết định thế đi. Không biết chừng chúng ta còn phổ biến được ngày lễ này với mọi người đấy?”
Rem ngẩng mặt lên nhìn Subaru thắc mắc, Subaru gật đầu đáp lại,
“Thì đấy, cũng giống như anh phổ biến trò Băng Quỷ với lũ trẻ, khi trò đó lan rộng và lũ trẻ chơi nó, anh thấy Kararagi này thật thân thuộc. Đôi lúc, anh tưởng nó như quê nhà của mình vậy.”
“Subaru-kun hay nói như vậy lắm. Bộ giống lắm sao hả anh?”
“Trước đó, anh chỉ nói đùa thôi, nhưng ngôi làng này cũng bầu người đứng đầu theo số phiếu… hoặc vài thứ đại loại. Và thậm chí còn có những ngày lễ như Cá Tháng Tư và Giáng Sinh, cũng nhiều ngày lễ khác gần giống như ở quê hương anh nữa.”
“Có nhiều sự kiện và ngày lễ làm mọi thứ tất bật và thú vị hơn… anh nhỉ?”
“Một phần là vậy, nhưng anh còn thấy gì đó giống hơn nữa… mà thôi, giờ cũng chẳng quan trọng lắm.”
Ngôi làng này là một nơi lí tưởng để sinh sống. Cùng với Rem, đã chín năm kể từ khi họ chuyển tới đây.
Nếu không có sự giúp đỡ và lòng tốt từ người dân Kararagi, họ đã không có một cuộc sống thuận lợi như hiện tại. Ngay cả bây giờ hai người vẫn chưa nghe thạo thứ tiếng địa phương gần giống giọng Kansai ở đây cho lắm.
“Nào nào, con sẽ mang đậu cho. Nếu làm thì nên làm một thể luôn đi.”
“Ồ, hăng hái quá nhỉ, con trai. Dù lúc nãy con liên tục phản đối nhưng thực ra lại rất phấn khích phải không nào. Rigel ấy, con nít ghê ta—.”
“Con còn hơn chán ông bố nào đó quan tâm vợ hơn là con cái ấy chứ!”
Rigel mang mấy túi đậu từ phòng khách ra, thô lỗ ép chúng vào tay Subaru và Rem, mỗi người một túi.
Thấy hai người kia nhìn nhau rồi lại nhìn mình xem nên làm gì tếp, Subaru gật đầu, lấy từ cái túi đang cầm trên tay ra một hạt đậu.
“Dễ lắm. Như khi nãy anh nói ấy, [Quỷ dữ-, đi đi-! Vận may-, mau tới-!]. À quên, phải mời cả quỷ vào mới đúng. Cứ như vậy nhé.”
“À ừm, mấy hạt đậu này… em phải ném vào quỷ à?”
“Ánh mắt mẹ nhìn con đang làm con trai mẹ sợ đấy!”
“Mà, đúng là vậy, nhưng em đừng nghiêm túc quá. Bình tĩnh lại nào.”
Sau khi chắc chắn mọi thứ đã chuẩn bị xong, lễ Tiết Phân — bắt đầu.
Mặt đối mặt với nhau và cầm đậu.
“Bắt đầu nào! Quỷ--, mau tới đây--! Phước lành nữa--, mau tới đây--!”
“A… ừm, quỷ--, mau tới đây--! Phước lành nữa--, mau tới đây--!”
“Quỷ--, a, Spica đừng khóc! Đừng có khóc! A, đợi đã, hai người đừng rải đậu nữa!”
Cứ thế, căn phòng lại rơi vào mớ hỗn độn như ban nãy.
Subaru đang rất phấn khởi, Rem tuy lúc đầu còn hơi ngượng nhưng lúc sau cũng hòa mình vào cuộc vui và cười đùa hồn nhiên, còn Rigel thì phải vật lộn dỗ dành Spica suốt.
“Nào! Quỷ--! Mau tới đây--! Phước lành nữa--! Mau tới đây--!”
Một gia đình toàn quỷ chính hiệu, và một ngôi nhà tràn ngập niềm hạnh phúc, đây là lễ Tiết Phân của nhà Natsuki.
Với người vợ là quỷ, hai đứa trẻ cũng mang dòng máu của quỷ nốt, Subaru tận hưởng một ngày lễ Tiết Phân rất mới nhưng đúng nghĩa cùng gia đình yêu dấu của anh. –Thật hạnh phúc làm sao, anh nghĩ.
Họ rải đậu quanh phòng, và khắp các hành lang.
Nghĩ đến lúc dọn dẹp chỗ này là đến nản — nhưng thay vì nghĩ đến dọn dẹp, cả nhà đều đang đắm mình vào khoảnh khắc vui thú mà hỗn loạn.
Họ cứ cười, cười, rồi lại cười. Đậu cứ tới tấp được rải.
Để mãi được ở cùng những con quỷ mà họ yêu mến, và mãi được hạnh phúc bên nhau, họ rải đậu.
“Subaru-kun.”
Trước khi nhận ra, gương mặt của Rem đã ở sát bên Subaru.
Subaru đắm đuối nhìn Rem khi cô tiến lại gần, gương mặt với đôi má đang nhuộm màu đỏ hồng của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
“Hôm nay và mai sau nữa, liệu anh sẽ ôm lấy cả quỷ và niềm hạnh phúc chứ?”
Nói rồi, Rem ngã nhào vào đôi tay đang giang rộng của anh, để anh ôm chầm lấy cô,
“—Anh nói rồi không phải sao? Gây dựng một tương lai cùng cô quỷ là em tay trong tay, đó luôn là, giấc mơ cả đời của anh.”
Trong phút giây hạnh phúc, niềm hạnh phúc vĩnh hằng, xuất phát từ trái tim nhất mực chân thành của anh, Subaru thì thào vào tai cô một tình yêu vô bờ bến.
____________________________________________________________
“…Chết tiệt, cái lão già đó toàn làm gì ổng muốn.”
“Ada—.”
“Em muốn ăn hả? Không được đâu. Phải đủ tuổi mới được ăn đậu. Spica còn bé và em chưa có răng mà ăn nữa. Để anh ăn thay cho.”
“Uda—.”
“Đừng làm mặt giận dỗi như thế… Em ấy, lúc em làm cái vẻ mặt đó, nhìn em cứ như lúc mẹ làm nũng ba vậy. Chết, nếu Spica biết làm nũng thì vị trí chủ gia đình tương lai của mình sẽ bị lung lay mất.”
“A u, ba—?”
“Vào trong nhà á? Em bị ngốc hả, lúc này chưa vào được đâu. Mấy vụ như rải đậu với lễ Tiết Phân chỉ để lão ta ngầu lòi trước mặt mẹ, hai người đó đang tán tỉnh nhau trong nhà cho coi. ‘Quỷ đi đi’ cái quái. Chắc ổng muốn mình ra ngoài để tiện âu yếm với mẹ chứ gì.”
“A u! A—, ada!”
“Sao thế, em cũng bênh ba luôn à? Hết mẹ lại đến Spica, chả nhẽ người ba tiết ra pheromone cuốn hút quỷ hay gì à? Mình không tin đâu.”
“A—? Ada, adau. Ư—?”
“Hả? Sao em lại vỗ lên má như muốn an ủi anh thế? Không, anh không có ưa ba hay gì đâu. Kể cả trong loài quỷ thì anh cũng là ngoại lệ của ngoại lệ. Dẫu loài quỷ trên toàn thế giới có bị ba quyến rũ, anh chắc chắn vẫn nằm trong phe anti-ba!”
“A—ba—.”
“A—, hừ! Anh không làm được! Coi nào, đi thôi, Spica. Chúng ta sẽ dạo quanh hàng xóm cho đến khi hai người đó ngừng mơn trớn nhau vậy. Nói vậy nhưng không phải anh muốn dành thời gian để hai người họ riêng tư đâu nhé… không phải đâu nhé!”
“Ada—! Ada—!”
“A—, hừ.”
.
.
.
.
.
“—Hôm nay trời cũng đẹp nhỉ.”
________________________________________________________
#Tác giả Tappei Nagatsuki: Ngày mồng hai tháng ba là lễ Tiết Phân đó.
Mọi người ạ, đây là ngày lễ quan trọng mỗi năm chỉ diễn ra một lần.
Hãy dành ngày này cũng những con quỷ nhé, và những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.
________________________________________________________
*Arto:
Do tự nhiên đêm hôm bão bùng mất điện mất gần hết cả chap nên giờn mới dịch lại xong đây :v
[Thuyết âm mưu]
Liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ Rem mơ thấy khi bất tỉnh? =)))