Nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hitotsuba, tôi dìu cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đặt ở phòng khách. Sau khi mang trà ra và để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, Hitotsuba cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh cả về thể chất lẫn tinh thần, rồi cô ấy chầm chậm mở miệng.
"Giờ thì Yuuya, để mình giải thích hoàn cảnh hiện tại mà cậu đang phải đối mặt nhé. Mà, vấn đề này có thể tóm gọn lại chỉ trong một từ, Yuuya đã trở thành vật sở hữu của mình. Chấm hết."
"Ừm, mình hiểu rồi. Cậu không hề có ý định giải thích, phải không?"
"Có nói dông dài cũng không giải quyết được gì nên mình đi thẳng vào phần trọng tâm của câu chuyện, có gì không ổn sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi! Từ khi nào mà mình trở thành vật sở hữu của cậu thế! Chuyện này hoàn toàn khác với việc 'Tôi vừa mua một con thú cưng'! Giải thích nghiêm túc, hẳn hoi giùm cái đi!"
"Thú cưng à. Đúng rồi đấy, từ nay trở đi Yuuya sẽ là thú cưng của mình. Ừm, không tốt sao. Nghe có vẻ hay ho tuyệt vời đến thế còn gì."
Không những không định giải thích mà còn không thèm để tâm đến lời nói của người khác. Hai má ửng hồng cùng đôi tay khoanh trước ngực, vừa khẽ kêu "ư phư phư" vừa đắm chìm trong mộng tưởng. Ngay cả những hành động ấy cũng có thể tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ nếu người thực hiện chúng là một mỹ nhân, thật không công bằng chút nào. Tôi cố ý nhấp từng ngụm trà để có thể phát ra âm thanh sụp sụp.
"Pochi hư quá, uống vậy là không ngoan đâu-----a, xin lỗi nhé Yuuya. Mình đùa hơi quá trớn, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
".......Đến đoạn mình trở thành vật sở hữu của cậu."
"À đúng rồi, tại sao Yuuya lại trở thành vật sở hữu của mình á. Chuyện cũng chẳng có gì, chính là vì bố cậu đã rơm rớm nước mắt chạy tới nhờ vả mẹ mình đấy."
Còn lý do tại sao bố tôi lại chạy đến chỗ mẹ Hitotsuba khóc lóc nhờ vả ấy à. Nếu giải thích một cách ngắn gọn thì là, ông bố chết tiệt nhà này hình như là bạn cùng lớp với người mẹ nữ thần của Hitotsuba từ thời tiểu học cho đến cao trung, chính là cái mối quan hệ mà người ta vẫn hay gọi là oan gia ngõ hẹp kia. Là một luật sư, hẳn cô ấy cũng đã từng nghe về những "chiến tích hiển hách” của ông già nhà tôi, nhưng cách đây cỡ một tháng thì lão ta đột nhiên liên lạc lại. Nội dung trọng tâm là "Làm ơn cứu tớ với".
"Ban đầu hình như mẹ mình cũng có ý định từ chối rồi. Dù mối quan hệ giữa hai người có ‘oan gia’ đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải tự làm tự chịu thôi. Mẹ của Yuuya không những không ngăn cản mà còn cổ vũ chồng nên bà ấy cũng có một phần lỗi trong chuyện này, mẹ mình đã nói vậy đấy."
Lão già chết tiệt đó đúng là có vấn đề về đầu óc thật rồi. Thật không thể tưởng tượng nổi, có ai lại đi van xin người bạn thanh mai trúc mã của mình giúp đỡ chứ, chưa nói tới việc người ta còn là nữ và đã lập gia đình rồi. Đợi lão từ hải ngoại trở về, tôi sẽ đấm lão đến khi cảm thấy vừa lòng mới thôi.
"Cơ mà, hình như bố cậu vừa khóc vừa nói thế này. Làm ơn cứu con trai tớ, thằng bé không có tội tình gì cả. Hơn nữa khác với tớ, Yuuya có năng lực thật sự. Tớ không muốn những việc mình làm gây tổn hại đến tương lai thằng bé. Bố cậu đã khóc và nói vậy đấy."
"........"
"Nhưng dù là thế đi chăng nữa thì cũng chẳng có lý do gì mà mẹ mình phải gật đầu đồng ý cả. Ngược lại, hành động đó còn giống như đổ thêm dầu vào lửa."
Đương nhiên là vậy rồi, đối với mẹ của Hitotsuba thì tôi là một người hoàn toàn xa lạ. Đem con trai mình ra làm cái cớ để cầu xin giúp đỡ thì đúng là thiển cận quá đỗi. Làm ơn vặn vít vào đầu giùm đi ông bố ngu ngốc.
"Vấn đề tiếp theo là tại sao mẹ mình lại chấp nhận giúp đỡ, người thông minh như Yuuya hẳn cũng đã tự hỏi trong đầu nãy giờ rồi nhỉ. Lý do đương nhiên là... không giấu gì cậu, chính là vì mình đã làm nũng đấy!"
Hitotsuba ưỡn ngực lên rồi trưng ra vẻ mặt tự hào như đang muốn nói “Thường thôi”. Hành động ấy vô tình để lộ kích cỡ của đôi gò bồng đảo đang nảy lên nảy xuống bên dưới lớp áo len, làm tôn lên những đường cong trên cơ thể cô ấy, cứ tiếp tục nhìn thế này thì quả thật không ổn chút nào. Tôi lẳng lặng dời tầm nhìn đi nơi khác rồi nói.
"D-do Hitotsuba làm nũng? Cái đó thì liên quan gì tới việc bố mình được giúp đỡ nhỉ? Chỉ làm nũng thôi thì hẳn là sẽ không thể khiến mẹ cậu chịu trả thay khoản nợ khổng lồ cho người khác, theo lẽ thường là vậy."
"Trông thế thôi chứ từ trước tới giờ mình chưa từng làm nũng lần nào, là kiểu mà người ta hay gọi là con ngoan trò giỏi ấy. Nên khi đứa con gái rượu dễ thương lần đầu trong đời làm nũng thì ngay cả cha mẹ cùng ông bà đều cho là đại hỷ, chỉ có điều là không làm cơm đậu đỏ[note28540] thôi."
Tới lúc này mà vẫn tự cho bản thân là con ngoan trò giỏi, thôi thì cứ lờ đi là được. Cơ mà, chỉ làm nũng không thôi cũng được coi là đại hỷ sự thì đúng là cái gia đình này có hơi bất thường đấy. Hình tượng mẹ cô ấy, một người uy nghiêm tựa như nữ chiến thần mà lại khóc lóc trong vui sướng thì quả thật ngoài sức tưởng tượng đối với tôi.
"Mình đã yêu cầu họ làm hai việc. Thứ nhất là giúp Yuuya, cậu không có lỗi gì cả nên đây là điều hiển nhiên. Không phải mình có ý nói rằng bố mẹ cậu có ra sao đi nữa thì mình cũng không quan tâm, chỉ là mình không đành lòng để Yuuya phải chịu khổ cực.”
Tại sao Hitotsuba lại quan tâm đến một kẻ như tôi chứ. Vốn ngay từ đầu đã có gì đó đáng ngờ rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được người khác quan tâm lo lắng.
"Và tiếp theo là yêu cầu thứ hai, chính là khiến Yuuya trở thành vật sở hữu của mình. Có thể xem như đây là lần mình làm nũng nhiều nhất trong đời, bởi vì mình đã nói là muốn sống chung với Yuuya."
"Ây chà! Càng lúc càng không thể lý giải nổi! Cái đó mà cũng được coi là làm nũng á? Trực tiếp bỏ qua hàng đống công đoạn như tỏ tình, cầu hôn rồi nói thẳng với bố mẹ là muốn sống chung với người khác giới!?"
"Tại vì... vì mình muốn ở cùng Yuuya mààààà."
Không công bằng! Một nữ thần thanh cao như Hitotsuba vừa phồng má vừa chọc chọc ngón tay vào nhau, ánh mắt thì hướng lên trên với vẻ ngượng ngùng, đã vậy còn nói "mààààà" thì làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi chứ! Sức công phá hủy diệt mạnh đến mức có thể chấm dứt luôn cả chiến tranh.
"Tiếp đó thì.... việc mình làm nũng và có mối tình đầu đã khiến mọi người vô cùng hào hứng. Bố mình lập tức chuẩn bị một tờ séc còn mẹ mình thì đi gọi điện cho bố của Yuuya.... Và họ đã quyết định là..."
Trong lúc tôi đang băn khoăn liệu có nên hỏi Hitotsuba về cái "mối tình đầu" kia hay không thì được cô ấy chuyển cho một tờ giấy.
Trông giống như bản cam kết hay gì đó tương tự, ở dưới cùng còn có tên và con dấu của cha tôi. Nội dung cụ thể như sau---
"Điều thứ nhất. Tôi cho phép Yuuya và Hitotsuba sống chung với nhau. Điều thứ hai. Tôi đồng ý rằng khi Yuuya tròn 18 tuổi sẽ đăng ký kết hôn, ở rể[note28539] và trở thành một thành viên của gia tộc Hitotsuba. Thêm nữa, sau khi bắt đầu sống chung, mọi sự tiếp xúc và liên lạc giữa ông bà Yoshizumi với Yoshizumi Yuuya sẽ bị cấm vĩnh viễn. Khoan đã cái quái gì thế nàyyyyyy!!??"
Đúng vậy, tôi chẳng thể làm được gì khác ngoài việc thét lên.