Hơi đường đột một xíu, nhưng nếu có ai đó hỏi rằng nhắc tháng Hai sẽ nghĩ đến ngày lễ nào thì câu trả lời chỉ có một. Đúng rồi đấy, chính là ngày lễ tình nhân đó. Thời điểm để các cửa hàng bánh kẹo lập mưu tính kế, và còn là ngày khiến cho lũ con trai khóc ra máu vì không nhận được gì…
Cũng đã được nửa tuần từ khi tôi đến trường cùng Kaede, hiện đang là buổi nghỉ trưa thứ ba. Tính cả Shinji và Ootsuki, cảnh bốn chúng tôi cùng nhau ăn trưa trong phòng học đã trở thành chuyện thường nhật.
Mặc dù vẫn còn những lời bàn tán xôn xao cùng ánh mắt đố kỵ mỗi khi Kaede ôm lấy cánh tay tôi, nhưng trong trường hợp này thì không thể áp dụng câu nói “Có đồn đại đến đâu cũng chỉ kéo dài 75 ngày”[note29421], bởi vì mục tiêu của mấy chuyện như thế không chỉ có mình tôi.
“Quả nhiên là Yuuya cũng có fan nhỉ. Em cảm giác được có mấy ánh nhìn chòng chọc đang nhắm vào mình này...”
“Chẳng phải đó chỉ là tưởng tượng của em thôi sao? Có nhìn kiểu gì đi nữa thì anh cũng chỉ là một nam sinh bình thường thôi mà?”
Tôi chỉ là một thằng nhóc mê bóng lúc nào cũng lấm lem bùn đất và đầy mồ hôi. Trong lớp chỉ chơi thân với mỗi Shinji nên cũng chẳng dính dáng gì đến cái đám tụm năm tụm ba chuyên đi tán tỉnh con gái. Nữ sinh duy nhất mà tôi quen biết là Ootsuki, bạn gái của Shinji. Một tên chẳng có gì nổi bật lại lọt vào mắt xanh của phái nữ á? Nói giỡn phải không?
“Mồ… chính vì thế nên Yuuya mới… anh phải tự nhận thức được sức hút của bản thân mình chứ. Nghe này, con người của Yuuya cực kỳ tuyệt vời luôn đó. Hình bóng chuyên tâm cần cù, tư thái nỗ lực hết mình cùng trái tim không lùi bước, thi thoảng lại vô ý tỏ ra ân cần dịu dàng. Mấy cái như khuôn mặt điển trai hay gì đó làm sao có thể sánh với nội tâm đẹp đẽ được chứ, anh có biết chỉ riêng điểm đó cũng đủ khiến hàng tá phụ nữ chết mê chết mệt rồi không.”
“À… ừ. Anh hiểu rồi.”
Bỗng nhiên bị Kaede chỉ tay vào rồi thuyết giáo một trận, tôi cũng chẳng biết là thật hay giả, nhưng nếu Kaede đã nói vậy thì chắc là không sai đâu nhỉ. Cơ mà, nghe người khác nhận xét nghiêm túc về mình thì đúng là ngượng thật đấy. Tôi chỉ có thể bất tri bất giác quay mặt đi nơi khác.
“Hửm, sao anh lại lảng tránh ánh mắt của em vậy hả? Đây là chuyện cực kỳ hệ trọng luôn đó, nhìn thẳng vào mắt em này.”
Muốn dùng vũ lực để hai mắt nhìn nhau thì cũng đừng có nắm đầu người khác rồi xoay như thế chứ! Tôi dồn hết sức vào cổ để chống cự nhưng có vẻ như hành động đó chỉ khiến Kaede ra sức thêm, hai má cô ấy phồng lên như đang chứng minh cho cái quyết tâm phải xoay đầu tôi cho bằng được. Cứu tao với Shinjimon![note29420]
“Nè, hay là Shin giúp cậu ấy đi? Có vẻ như Yoshi gặp phải phiền phức lớn rồi đó.”
“Cứ mặc kệ họ đi, chuyện này cũng thú vị mà. Với lại, chắc là Akiho cũng muốn nhìn thấy bộ dáng của Hitotsuba sau khi bình tĩnh lại nhỉ?”
“Ừ ha… dĩ nhiên rồi. Không biết đây là bạo dạn hay ngu ngốc nữa, vô tư hồn nhiên đúng là số dách.”
Ê, cái cặp đôi ngốc kia! Đừng có nhắm mắt làm ngơ chứ! Thú thực là tôi cũng muốn nhìn khuôn mặt đỏ chót của Kaede sau khi bình tĩnh lại, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó!
“Đừng có… chống cự… nữa! Hay là Yuuya không muốn nhìn thẳng vào mắt em? Bộ anh không muốn… nói chuyện với em nữa à?”
“Làm gì có chuyện đó chứ! Có điều, Kaede này, em có thể ngừng ôm đầu anh được không? Nói sao nhỉ… ngượng lắm đấy.”
Giọng của Kaede nghe như sắp khóc đến nơi khiến tôi vô thức quay đầu lại, có điều sau khi nhìn vào mắt cô ấy, tôi lập tức bác bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chắc là do Kaede quá nhập tâm nên hành động của tôi chẳng khác gì đòn tấn công bất ngờ, kết quả là khuôn mặt của hai chúng tôi kề sát nhau giống như không có khoảng cách.
“À… ừm, này là… ưm… là...”
“Không phải là anh không muốn nhìn thẳng vào mắt em hay gì đâu, nhưng bỗng dưng được tâng bốc lên tận mây xanh thì ai mà chẳng xấu hổ. Nên đừng có hiểu nhầm đó.”
“E-Em… em hiểu rồi...”
Hình như thằng Shinji vừa mới nói cặp đôi ngu ngốc thứ hai đã xuất hiện thì phải, nghe rõ mồn một luôn đấy? Trông thế thôi chứ bọn tôi vẫn chưa hẹn hò mà?
“Được rồi, Yoshi cũng dừng lại luôn đi. Kaede nè! Bồ đã có dự định gì cho ngày lễ tình nhân vào tuần sau chưa?”
“Tất nhiên là có rồi, cuối tuần này mình sẽ làm bánh sô cô la cho Yuuya đó.”
Mọi chuyện bắt nguồn từ tối hôm qua, Kaede hỏi tôi muốn ăn gì cho tuần sau, tôi buột miệng đáp lại là ăn bánh cũng được và mọi chuyện thành ra thế này. Gì chứ, bánh không phải là món ăn có thể được chế biến dễ dàng đâu nhé?
“Hể… mình không làm được mấy thứ như vậy đâu, Kaede tuyệt thật đấy.”
“Không, bởi vì Yuuya nói vậy nên mình mới đáp ứng nguyện vọng của anh ấy. Thú thực mình cũng có hơi bất an vì đây là lần đầu làm bánh, lỡ như làm hỏng thì…”
Tôi cũng khuyên Kaede là không cần ép bản thân, nhưng cô ấy không những không từ bỏ mà còn nói rằng phải thử thì mới biết được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm là cố gắng ăn hết món bánh của Kaede, cứ xem như đó là phần thưởng cho sự cố gắng của cô ấy.
“Yuuya, được chiều chuộng sướng thật đấy nhỉ.”
Im miệng giùm cái, chẳng hiểu sao tôi lại thấy khó chịu với cái giọng điệu đó. À, chắc là kiểu lên mặt của người từng trải đây mà? Hay là để chế nhạo kẻ chưa từng có mảnh tình vắt vai như tôi?
“Đúng rồi! Cuối tuần này tới nhà Kaede làm sô cô la thì sao nhỉ!? Chúng ta cũng đâu có làm sô cô la nghĩa vụ hay tình bạn[note29422], chỉ cần chế biến xong rồi cho cậu ấy ăn luôn tại chỗ là được, ý kiến không tồi chứ nhỉ!”
Ý kiến cực kỳ tồi tệ luôn đó! Đừng có nói mấy câu không suy nghĩ thế chứ, Ootsuki! Đến nhà Kaede làm sô cô la có khác gì để lộ ra việc hai chúng tôi đang sống cùng nhau đâu. Chỉ riêng mấy lời buột miệng của Kaede cũng làm lộ ra một phần rồi, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác nhận chuyện đó.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Kaede.
Chắc cô ấy cũng hiểu ý tôi mà nhỉ. Từ chối đi chứ còn đợi gì nữa?
Kaede đáp lại bằng vẻ mặt đã hiểu, như thể đang nói “Cứ yên tâm giao chuyện này cho em, Yuuya”.
Phù, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sô cô la à, nghe hay đấy. Quyết định vậy nhé.”
“Whoa! Kaede của mình có khác! Hiểu ý nhau đấy!”
Ơ!? Chuyện gì vừa xảy ra thế!? Lời từ chối đâu rồi!? Đã thế còn giơ ngón cái lên với vẻ mặt đắc thắng nữa chứ!? Sai, quá sai luôn đấy Kaede!
“Nếu vậy thì mình cũng đến nhà Hitotsuba luôn nhé? Bốn chúng ta cùng nhau ăn tối nghe cũng được đó?”
“Ờ ha, chúng ta có thể làm sô cô la trong lúc chờ đợi nhóm Yuuya hoạt động câu lạc bộ, rồi tiện thể nấu luôn bữa tối. Muốn ăn gì thì nói trước đi nhé.”
“Đây! Đây! Làm hamburger đi! Mình muốn ăn hamburger do chính tay Kaede chế biến!”
“Phư phư, mình hiểu rồi.”
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội để xen vào. Thôi xong, vụ sống chung kiểu gì cũng bị cặp đôi này phát hiện cho xem.
“Thật đáng mong đợi nhỉ, Yuuya.”
“...À ừ, phải đó.”
Nụ cười đầy thâm ý của thằng bạn thân hệt như những hạt muối xát vào trái tim tôi.