Truyện Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan : chương 29
- ------------------------------------------------
"Sao nhiều hạt đào đen vậy?" Một tiểu nhị kinh ngạc nói.
"Ngươi lấy ở đâu ra thế?" Một tiểu nhị khác hỏi Trì Kính Dao.
"Đợt mùa thu năm nay chúng ta cũng lên núi nhặt mấy lần, nhưng tổng cộng cũng không được mấy hạt......." Người bên cạnh cũng cảm thán.
Đám tiểu nhị cảm thán không thôi, ánh mắt nhìn về phía Trì Kính Dao cũng mang theo sự kinh ngạc và hiếu kỳ.
Trì Kính Dao vừa nãy chỉ lo hưng phấn, lại quên mất phải "khiêm tốn" một chút, bây giờ bị đám tiểu nhị hỏi như vậy lại thấy hơi nghẹn lời.
Bình thường cậu lừa Bùi Dã cũng thôi, tính tình Bùi Dã không thích hỏi tới cùng, cũng không phải người hung hăng, trên cơ bản Trì Kính Dao nói gì Bùi Dã cũng không quá nghi ngờ. Bất kể là tin hay không, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho Trì Kính Dao.
Nhưng đám tiểu nhị này cũng không phải dễ lừa.
Trì Kính Dao ôm càng chặt hồ lô vỡ trong tay theo bản năng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Bùi Dã đang ở một góc phòng giã thuốc.
Bùi Dã giương mắt nhìn vật nhỏ, thấy bộ dạng yếu ớt đáng thương lại bất lực của vật nhỏ, đang tội nghiệp nhìn về phía mình.
Bùi Dã bất đắc dĩ thở dài, nói với Trì Kính Dao: "Không phải đại ca nói ngươi đi theo huynh ấy luyện chữ sao? Còn không mau đi?"
"Dạ." Trì Kính Dao như nghe được đại xá, chạy đi mất người.
Lúc này coi như bài học của cậu, sau này gặp chuyện nhất định phải học cách khiêm tốn mới được.
Mọi người thấy cậu chạy mất, không khỏi hơi thất vọng, lúc này lại bắt đầu bàn luận về đống hạt đào đen trên bàn.
Trì Kính Dao ôm lấy hồ lô vỡ của mình quay về phòng, rồi sau đó đổ hết hạt đào đen ra đếm một lần. Trừ đi 34 hạt cho Đinh Tiểu Uyển, ở đây cậu còn 170 hạt. Cứ một hạt giá 20 tích phân, vậy chỗ hạt đào đen này có thể đổi lấy 3400 tích phân.
Kiểu này đúng là phát tài rồi!
Trì Kính Dao nhìn số dư tích phân của mình một chút, trừ đi số tích phân cậu đổi lấy lạc, khoai lang và kẹo đường ngày hôm nay, bây giờ cậu còn lại tổng cộng là 260 tích phân. Nếu thêm 3400 tích phân này nữa, số dư tích phân của cậu sẽ biến thành 3660, Trì Kính Dao vừa nghĩ tới con số này liền cảm thấy hưng phấn.
Nhưng sau khi do dự một lúc lâu, cậu cũng không vội đổi hạt đào đen lấy tích phân.
Trước khi chưa thể xác định thương thành sau này có thuốc kháng sinh hay không, giá trị của đống hạt đào đen này còn quan trọng hơn tích phân nhiều.
Trì Kính Dao cảm thấy tạm thời cậu nên cất trữ số hạt đào đen này, đợi sau này thương thành mở ra dược phẩm mới, đến lúc đó cậu lại cân nhắc xem có nên đổi nữa hay không cũng được. Nghĩ như vậy, Trì Kính Dao nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng cất trữ hạt đào đen cũng có một số tai họa ngầm, chẳng may cậu bảo quản không tốt, hạt đào đen bị mất thì sao?
Trì Kính Dao thầm nghĩ, nếu có một cái két sắt thì hoàn hảo luôn.
Để phòng ngừa bất trắc, Trì Kính Dao vẫn lấy 20 hạt đào đen đổi thành tích phân, bù lại số vốn trao đổi với con khỉ kia. Như vậy cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất là cậu cũng không bị lỗ. Hiện giờ, số dư tích phân của Trì Kính Dao biến thành 660.
Còn số hạt tích phân còn lại, Trì Kính Dao dựa theo nguyên tắc "trứng không thể đặt vào cùng một giỏ", chia chúng thành ba phần, một phần giấu dưới gầm giường, một phần giấu trong tủ, phần còn lại thì giấu trong người.
Trì Kính Dao bây giờ như một "tiểu địa chủ" sợ trộm lẻn vào nhà, cả ngày đều canh giữ trong phòng căn bản không muốn ra ngoài.
Cho tới giữa trưa Bùi Nguyên và Bùi Dã quay về dùng bữa, cậu mới lề mề đi ra khỏi phòng.
"Nghe Đinh cô nương nói, hôm nay ngươi đã lập công lớn?" Bùi Nguyên nói với Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy cười ha ha, nói: "Ta chỉ giúp một chút thôi."
"Đinh cô nương không hề nói vậy." Bùi Nguyên cười nói: "Nàng nói, hôm nay ngươi rất hào phóng đấy chứ?"
"Vậy sao?" Trì Kính Dao quay đầu nhìn Bùi Dã, hỏi: "Nhị ca, hôm nay huynh có cảm thấy ta hào phóng không?"
Bùi Dã nhíu mày, ánh mắt liếc về cái túi căng phồng của Trì Kính Dao, thản nhiên nói: "Rất hào phóng."
Lời này của hắn là thật lòng, hôm nay sau khi Trì Kính Dao rời đi, chính mắt Bùi Dã nhìn thấy phản ứng "dữ dội" của đám tiểu nhị trong dược phòng. Nếu là người không biết chuyện gì nhìn thấy cảnh này, chắc còn tưởng thứ Trì Kính Dao cho là 24 thỏi vàng đấy.
"Ta cảm thấy cũng bình thường thôi." Trì Kính Dao khiêm tốn nói.
"Đinh đại phu nói, có lẽ ngươi có thể cứu người kia một mạng." Bùi Dã nói.
Bùi Dã vừa dứt lời, trong đầu Trì Kính Dao đột nhiên vang lên tiếng nói máy móc:
...
"Nhị ca." Trì Kính Dao đưa đôi đũa cho hắn, vẻ mặt ân cần nói: "Vậy huynh khen ta một câu đi được không?"
Bùi Dã nhìn cậu, vẻ mặt kia như đang hỏi "ngươi hy vọng ta khen người thế nào?"
Trì Kính Dao cười hì hì giơ ngón cái với Bùi Dã, nói: "Nói là ngươi giỏi lắm, được không ạ?"
"Ngươi giỏi lắm." Bùi Dã nói có lệ, rồi sau đó dưới ánh mắt mong chờ của vật nhỏ, không được tự nhiên giơ ngón cái với cậu.
Ngay sau đó, Trì Kính Dao nhận được thông báo của hệ thống, vì tiến độ công lược đã đạt tới 20%, hệ thống kích hoạt tính năng cất trữ.
Trì Kính Dao:!!!
Thật sự nghĩ gì được đấy, có không gian cất trữ thì không phải cậu như có một cái két sắt hệ thống sao?
Trì Kính Dao hưng phấn không thôi, lúc này liền nhảy xuống ghế, nhanh chóng chạy về phòng, lấy hạt đào đen giấu dưới gầm giường và ngăn tủ bỏ hết vào không gian cất trữ, cuối cùng cũng bỏ cả phần ở trong túi của mình vào.
Mặc dù bây giờ không gian cất trữ chỉ kích hoạt một phần nhỏ, thậm chí chưa được một mét vuông, nhưng trước mắt như vậy đối với Trì Kính Dao là đủ rồi. Chỉ cần số hạt đào đen của cậu có thể được bảo quản an toàn, những cái khác hiện tại cũng không quan trọng lắm.
Sau khi Trì Kính Dao đã cất đồ xong, lại làm như không có chuyện gì quay lại phòng chính.
Bùi Dã liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt lợi hại của hắn dừng lại ở cái túi đã phẳng lì, vẻ mặt hơi nghi ngờ.
Tới chiều, Bùi Nguyên vẫn đi tới tiền viện giúp Đinh Tiểu Uyển sửa soạn lại ghi chép thảo dược.
Trì Kính Dao đi theo Bùi Dã ra ngoài, nói muốn đi xem thử người kia đã khỏe hơn chưa.
"Lấy đâu ra nhiều hạt đào đen như vậy?" Bùi Dã đột nhiên hỏi.
"Nhị ca không biết sao?" Trì Kính Dao đáp.
"Đều đổi từ chỗ con khỉ kia sao?" Bùi Dã nhìn về phía cậu hỏi.
"Dạ......." Trì Kính Dao hơi chột dạ, mắt cũng không dám nhìn Bùi Dã.
"Ngươi lấy đâu ra nhiều thứ để đổi với nó như vậy?" Bùi Dã lại hỏi.
"Dù sao cũng không phải ta trộm........" Trì Kính Dao mở to mắt nói dối: "Nhị ca, nếu ta nói ta biến ra huynh có tin không?"
Bùi Dã dừng chân một chút, nhìn cậu nói: "Vậy ngươi biến ra một thứ cho ta xem đi."
Trì Kính Dao cười ngượng, kiên trì làm động tác giả, sau đó đặt một quả trứng vào trong tay Bùi Dã.
Bùi Dã nhìn chằm chằm vào quả trứng trong tay một lúc lâu, đợi tới khi hắn phản ứng lại, vật nhỏ đã chuồn mất.
"Trứng sống đó, nhị ca cẩn thận đừng làm vỡ nó." Vật nhỏ vừa chạy vừa quay đầu lại hét lên.
Bùi Dã:.........
Không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn cảm thấy vật nhỏ hình như càng ngày càng biết gạt người.
Trì Kính Dao chạy tới thiên viện thăm nam nhân kia, lúc này đối phương đang mê man, lại còn phát sốt.
Trì Kính Dao lo lắng nam nhân không chịu nổi, cho nên đổi một viên trong thương thành, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ đút cho hắn.
Cũng may đối phương mặc dù đang hôn mê nhưng vẫn biết nuốt xuống.
Đợi sau khi xác định nam nhân đã nuốt viên thuốc xuống, Trì Kính Dao mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Thật ra cậu không xác định có tác dụng với nam nhân này không, dù sao lần trước khi cậu phát sốt, dược hiệu của viên thuốc này cũng cực kỳ có hạn. Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể còn nước còn tát thôi.
"Ngươi cũng quan tâm người này quá nhỉ." Đinh Tiểu Uyển lại đây kiểm tra thương thế của nam nhân, lại gặp được Trì Kính Dao ở cửa.
"Đinh tỷ tỷ, tỷ nói người này có thể sống được không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Giữa trưa ta đã dặn người đút thuốc cho hắn, hy vọng là số hạt đào đen của ngươi sẽ giúp được hắn." Đinh Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, nói: "Dù sao chuyện có thể làm chúng ta đã làm rồi, tiếp theo phải xem số mệnh hắn thế nào thôi."
Trì Kính Dao thở dài, âm thầm cầu nguyện mạng của người này cứng một chút.
Đinh Tiểu Uyển đi vào nhìn qua, lúc đi ra thấy Trì Kính Dao vẫn chưa đi, dường như đang đợi mình.
"Đinh tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn làm đại phu vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Lúc ta lớn hơn ngươi một chút, quê nhà có bệnh dịch, mọi người trong nhà đều chết sạch." Đinh Tiểu Uyển nói: "Vốn ta cũng sắp không xong rồi, nhưng lại được sư phụ cứu, từ đó về sau ta liền bái người làm sư."
Trì Kính Dao không ngờ Đinh Tiểu Uyển lại trải qua chuyện như vậy, thầm nghĩ chẳng trách tính cách của nàng lại lạnh lùng đến thế.
Đinh Tiểu Uyển dẫn Trì Kính Dao đi tới thư phòng tiền viện.
Bùi Nguyên đang ở cạnh bàn vùi đầu viết gì đó, bây giờ hắn đang phối hợp với Đinh Tiểu Uyển sửa soạn lại ghi chép thảo dược, trước hết cần phải vẽ hình dạng bên ngoài của từng loại thảo dược, sau đó lại miêu tả hình dạng của thảo dược bằng chữ, cuối cùng ghi chú lại dược tính và cách dùng của chúng.
Bùi Nguyên thấy Trì Kính Dao bước vào, chỉ chỉ cái bàn bên cạnh nói: "Sáng sớm định bảo người tới đây luyện chữ, thế mà người lại trốn đi mất."
Trì Kính Dao không tình nguyện đi tới ngồi xuống cạnh bàn, thoạt nhìn có vẻ không muốn học tập.
Cậu thấy trong tay Bùi Nguyên cầm hai loại thảo dược, liền nhịn không được thò đầu sang nhìn.
Đinh Tiểu Uyển thấy thế nói: "Nếu ngươi có thể nói ra ba điểm khác biệt của hai loại thảo dược này, ta sẽ xin đại ca ngươi cho ngươi không phải luyện chữ hôm nay."
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời tỉnh táo, cậu nhìn chằm chằm vào hai loại thảo dược, nói: "Một loại là màu đỏ, loại kia là màu đỏ sẫm." Dứt lời cậu lại cầm lấy hai loại thảo dược đưa lên ngửi ngửi rồi nói: "Loại màu đỏ sẫm có mùi nồng hơn một chút."
"Còn gì nữa?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.
"Còn......" Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Dược tính khác nhau?"
Bùi Nguyên ở bên cạnh nhịn không được cười nói: "Ngươi thật ra cũng khá xảo quyệt."
Trì Kính Dao căn bản không biết về dược tính, nhưng cậu nghĩ nếu Đinh Tiểu Uyển hỏi như vậy, tất nhiên hai loại thảo dược này có sự khác nhau, dược tính không thể nào giống nhau hoàn toàn được, nếu không thì không cần phải phân biệt làm gì cả.
"Đinh tỷ tỷ, ta nói có đúng không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ừm, đúng hết rồi." Đinh Tiểu Uyển dứt lời liền nhìn về phía Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên bất đắc dĩ cười, xem như ngầm đồng ý.
"A Dao, ngươi lại đây." Đinh Tiểu Uyển vẫy vẫy tay với Trì Kính Dao, lấy ra một loại thảo dược từ trong hộp, nói với Trì Kính Dao: "Ngươi ngửi thử xem loại thảo dược này có mùi gì?"
Trì Kính Dao tiến tới ngửi, nói: "Có chút mùi tanh, giống mùi cá để ở ngoài vài ngày."
"Loại này thì sao?" Đinh Tiểu Uyển lấy một loại khác ra.
"Rất thơm, còn có mùi ngọt ngọt." Trì Kính Dao nói.
Đinh Tiểu Uyển nghe vậy duỗi tay che mắt của Trì Kính Dao lại, lại cầm lấy một loại thảo dược để trước mũi của cậu, hỏi: "Vậy loại này?"
"Loại này hình như...... là loại trên bàn của đại ca ta mà nhỉ?" Trì Kính Dao lại ngửi lần nữa, nói: "Là loại có màu đỏ sẫm."
Đinh Tiểu Uyển hài lòng gật đầu, kéo Trì Kính Dao ngồi xuống, bắt đầu giảng cho cậu dược tính và công dụng của mấy loại thảo dược này.
Trì Kính Dao chỉ cần không đọc sách, làm gì cũng cảm thấy rất thú vị, bởi vậy nghe rất nhập tâm, thi thoảng còn chủ động hỏi Đinh Tiểu Uyển một vài câu.
Tới xế chiều, tiểu nhị tới báo cho Đinh Tiểu Uyển, nói người bị thương kia đã hạ nhiệt, vừa tỉnh lại được một lúc.
"Đinh tỷ tỷ, vậy có nghĩa là người nọ được cứu rồi sao?" Trì Kính Dao vội hỏi.
"Hạ nhiệt là dấu hiệu tốt." Đinh Tiểu Uyển nói.
Nàng lại dặn tiểu nhị vài câu, tiểu nhị vội đáp lời rồi rời đi.
Trì Kính Dao nhịn không được mà chạy theo tiểu nhị kia, phải nhìn một cái mới yên tâm được.
Đợi khi Trì Kính Dao rời đi, Bùi Nguyên hỏi Đinh Tiểu Uyển: "Ngươi dạy nó dược lý là muốn nhận nó nhập môn sao?"
"A Dao rất có tiềm năng." Đinh Tiểu Uyển chỉ vào hai loại thảo dược trên bàn nói: "Đến bây giờ ngươi vẫn chưa phân biệt được mùi của hai loại thảo dược này khác nhau thế nào, A Dao chỉ cần ngửi một lần là đã nhớ kỹ."
"Quả thật nó rất thông minh." Bùi Nguyên nói.
"Người hành nghề y cần nhiều thứ hơn là trí thông minh." Đinh Tiểu Uyển nói: "Ngươi nhìn nó xem, thế mà còn quan tâm tới bệnh nhân của ta hơn cả ta, vừa nghe thấy người ta tỉnh lại hai mắt đã sáng lên."
Mặc dù tuổi của Đinh Tiểu Uyển không lớn, mắt nhìn người lại rất chuẩn.
Nàng có thể nhìn ra trên người Trì Kính Dao có tiềm năng nào đó chỉ có ở người hành nghề y.
Thực ra phán đoán của nàng cũng không sai, ngoài mặt Trì Kính Dao quan tâm đến sự sống chết của nam nhân kia vì cậu nghĩ cho mối quan hệ giữa hắn và Bùi Dã. Nhưng có lẽ ngay cả bản thân Trì Kính Dao cũng không biết, cho dù hôm nay cậu có gặp phải người không hề liên quan chút nào, khả năng cao là cậu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Giống như lúc trước giúp Nguyễn Bao Tử, rồi sau đó lại giúp Bùi Nguyên.........
Trì Kính Dao luôn có thể tìm ra lý do hợp lý cho mọi việc mình làm.
Nhưng thực ra dù có hàng trăm lý do để không làm những việc này, cậu vẫn sẽ chọn ra một lý do duy nhất phải làm.
Mọi chuyện cứ xảy ra như lẽ đương nhiên và cậu chưa bao giờ cân nhắc tới giải pháp khác.
Trì Kính Dao đi theo tiểu nhị nhìn nam nhân một cái, sắc mặt đối phương đã tốt hơn nhiều so với lúc giữa trưa.
Mặc dù không biết là do hạt đào đen hay là do phát huy tác dụng, nhưng cậu vẫn thấy rất vui vẻ.
Không chỉ bởi vì mối quan hệ giữa Bùi Dã và người này, mà còn bởi vì nhìn thấy một người quay trở lại từ bờ vực sinh tử cũng rất đáng mừng.
Trì Kính Dao thấy sắc trời đã muộn nên không quay lại tìm Bùi Nguyên mà đi tới dược tuyền.
Vốn cậu chỉ muốn tới nhìn một cái thôi, không ngờ sau khi tới đó liền thấy con khỉ đang ngâm mình trong hồ.
"Khịt khịt." Con khỉ thấy cậu tới, chỉ chỉ vào túi tiền ở trên tảng đá bên cạnh.
Lần trước "trao đổi" với Trì Kính Dao, nó quên không trả lại túi tiền cho Trì Kính Dao.
"Hầu ca." Trì Kính Dao ngồi ở bên cạnh con khỉ, cầm túi tiền cất đi, nói: "Hôm nay may có ngươi, ngươi vừa cứu mạng một người đấy có biết không?"
"Khịt khịt." Con khỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, không biết có nghe hiểu hay không.
"Phải nói là, chúng ta cùng nhau cứu mạng một người đấy." Trì Kính Dao nói: "Mặc dù công lớn nhất là của Đinh tỷ tỷ, nhị ca cũng có công, nhưng chúng ta cũng giúp được một chút."
Con khỉ nghe vậy nhìn cậu một lúc, kêu hai tiếng "khịt khịt" như đang đáp lại lời của cậu.
Lúc này tâm trạng của Trì Kính Dao rất tốt, cậu thấy con khỉ ngồi bên cạnh nhàm chán gảy ngón tay, liền đổi lấy một củ khoai lang từ thương thành đưa cho nó. Con khỉ do dự một chút, dường như đang bối rối vì mình không có đồ để đổi cho Trì Kính Dao, không biết có nên nhận củ khoai này hay không.
"Của ngươi đó, ta cho." Trì Kính Dao nhét khoai lang vào tay con khỉ.
Con khỉ nhìn chằm chằm Trì Kính Dao một lúc, rồi cầm lấy củ khoai kia cắn một miếng.
"Ta làm món mới cho ngươi nếm thử." Trì Kính Dao chợt nhiệt huyệt dâng cao, đổi lấy một quả trứng thả vào trong hồ nước nóng nhiệt độ cao, sau đó lại quay lại ngồi xuống bên cạnh con khỉ, nói: "Đợi một lúc là chín."
Con khỉ bước ra khỏi dược tuyền, lắc lắc vẩy nước trên người ra, Trì Kính Dao bị nó làm nước bắn vào người, vội đưa tay che mặt.
Con khỉ kêu "khịt khịt" hai tiếng, chạy quanh Trì Kính Dao mấy vòng, rồi sau đó duỗi tay mò trên đầu Trì Kính Dao, nhìn động tác thì có vẻ là đang muốn bắt chấy cho cậu.
Trì Kính Dao đã thấy lũ khỉ bắt chấy rận cho nhau, biết rằng đây là cách loài khỉ thể hiện sự thân thiết.
Nhưng cảm giác này rất quái, hơn nữa trên người cậu không có rận, vì thế cậu xua tay với nó, ý bảo là không cần.
Con khỉ thấy cậu không phối hợp, liền thấy buồn bực ngồi xuống.
Trì Kính Dao thấy nó nửa người trên thì khô, nửa người dưới thì ướt, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Hầu ca, ta có thể sờ ngươi được không?" Trì Kính Dao vươn tay nhỏ ra, làm động tác vuốt hờ trên người con khỉ.
Thấy nó không phản ứng gì, dường như cũng không từ chối, Trì Kính Dao liền thử duỗi tay vuốt vuốt.
Con khỉ này thường xuyên ngâm nước nóng, trên người rất sạch sẽ, bộ lông vuốt cũng rất thích.
Trì Kính Da vuốt hai cái trên nửa người không dính nước của nó, chỉ cảm thấy càng sờ càng nghiện, cảm giác đó quả thực rất thoải mái.....
Qua một lúc lâu sau, Trì Kính Dao đoán trứng đã chín rồi, mới tiếc nuối đứng dậy.
Cậu tìm một cành cây, định gẩy quả trứng ra khỏi hồ nước nóng.
"Để ta làm." Giọng của Bùi Dã đột nhiên truyền tới từ sau lưng.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao vội chạy tới một bên, đưa cành cây trong tay cho Bùi Dã: "Ta đoán huynh sẽ quay lại ngay khi trời tối."
Bùi Dã nghe vậy dường như có chút hưởng thụ, khóe miệng cong lên một chút nhìn như không biến đổi.
Vật nhỏ không thể ăn trứng, vậy quả trứng này không cần đoán cũng biết là luộc cho ai rồi.
Không thể không thừa nhận, vật nhỏ rất giỏi gạt người ta, cũng rất giỏi lấy lòng người ta.
"Lần sau ta không ở cùng thì không được tự mình làm cái này." Sau khi Bùi Dã lấy trứng ra, nói với Trì Kính Dao.
Nước ở trong cái hồ này quá nóng, không cẩn thận có thể sẽ làm người ta bị bỏng.
"Vâng." Vật nhỏ vội đáp lời, rồi sau đó ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống cạnh tảng đá.
Con khỉ đã không có phòng bị với Trì Kính Dao, nhưng vẫn hơi kiêng dè với Bùi Dã.
Nó thấy Bùi Dã tới đây, liền nhảy lên một tảng đá khác ngồi chồm hổm, vẻ mặt hơi đề phòng.
Bùi Dã cầm trứng đi tới ngồi bên cạnh Trì Kính Dao, đập đập quả trứng lên tảng đá, từ từ bóc vỏ ra.
Trì Kính Dao chờ ở bên cạnh, đợi khi Bùi Dã bóc vỏ trứng xong, liền đưa tay qua, miệng còn nói thêm một câu "Đa ta nhị ca".
Bùi Dã ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Liền thấy vật nhỏ cầm lấy quả trứng hắn vừa bóc xong, đi tới cạnh một tảng đá khác, đưa quả trứng đó cho con khỉ.
Con khỉ nhận lấy quả trứng ngửi ngửi, sau đó cẩn thận cắn một chút.
"Cẩn thận bỏng miệng đó." Trì Kính Dao nhắc nhở nó, sau đó còn làm động tác thổi thổi.
Con khỉ hiểu ý, cũng thổi thổi lên quả trứng, lúc này mới nhét vào miệng.
Danh Sách Chương: