Truyện Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão - Lâm Bất Hoan : chương 77
- --------------------------------------------------------
Sau nửa đêm, Bùi Dã gần như không dám nhắm mắt.
Hắn sợ mình sẽ lại mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, rồi lại làm những hành động kỳ quái.
Cũng may Trì Kính Dao vẫn ngủ thật sự an ổn, cũng không vì sự cố nho nhỏ đó mà tỉnh lại, chỉ mơ màng than thở vài câu rồi lại ngủ tiếp.
Bùi Dã thầm cảm thấy may mắn, may là Trì Kính Dao ngủ quá say, nếu không thật sự khó mà giải thích.
Nhưng hắn không ngờ mặc dù tối qua Trì Kính Dao mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ rõ ràng sự cố nhỏ đêm hôm qua.
"Nhị ca......" Sáng sớm sau khi Trì Kính Dao tỉnh dậy, nằm trong ổ chăn ngái ngủ nói với Bùi Dã: "Tối hôm qua ta có một giấc mơ rất kỳ lạ, huynh có biết ta mơ thấy cái gì không?"
Lúc này Bùi Dã đã mặc y phục xong, đang rửa mặt mũi, hắn nghe vậy suýt nữa bị sặc nước súc miệng.
"Ta mơ thấy trong phòng có một con chuột lớn, con chuột đó muốn ăn thịt ta, cắn cả mặt với miệng của ta!" Trì Kính Dao còn sợ hãi nói: "Nhị ca, huynh xem thử mặt ta có sao không?"
Lúc này Trì Kính Dao vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, lời nói ra vẫn còn vẻ hờn mát mơ hồ.
Trong lòng Bùi Dã xấu hổ không thôi, quay đầu nhìn qua liền thấy Trì Kính Dao đang giương cằm cho hắn xem.
Ánh mắt hắn rơi trên bờ môi mỏng ửng đỏ của Trì Kính Dao, ho nhẹ một tiếng, giả vờ như không có gì nói: "Không sao hết, ổn lắm, nhất định là ngươi gặp ác mộng rồi. Trời lạnh thế này, trong phòng không có chuột đâu."
"Ta cũng thấy vậy." Trì Kính Dao cười cười, cầm lấy y phục mặc vào, còn tự nói: "Mà cho dù có chuột thật thì cũng chỉ có thể cắn ngón chân của ta thôi...... Chưa bao giờ nghe ai nói chuột gắn mặt với miệng của người ta bao giờ."
Cậu nói xong lại xoa mặt vào miệng của mình một phen, như đang xác định có thật sự ổn hay không.
Bùi Dã cực kỳ chột dạ, cũng biết khả năng "ác" mộng tối qua của đối phương có liên quan tới mình, vội vàng thu xếp cho xong rồi ra khỏi phòng.
Một lát sau hắn lại nhớ tới chuyện gì đó, quay về nói với Trì Kính Dao: "Tối hôm qua sau khi bàn chuyện với Bùi Thanh xong, thấy ngươi ngủ nên ta không đánh thức ngươi. Trịnh Ngạn Bình không uống thuốc chống lây nhiễm, hắn cho người khác nên hắn mới bị nhiễm bệnh dịch. Thuốc của ngươi không có vấn đề."
"Hắn đưa thuốc cho ai?" Trì Kính Dao vội hỏi.
"Một binh sĩ..... cùng phòng." Bùi Dã nói.
Lúc hắn nói lời này không biết đã nghĩ tới điều gì, sắc mắt hơi mất tự nhiên, nhưng lúc này tâm trạng Trì Kính Dao đang quá kinh ngạc nên không để ý tới sự khác thường của hắn.
"Hóa ra là vậy." Trì Kính Dao thở dài nói.
Bùi Dã tưởng rằng cậu sẽ truy hỏi, đang nghĩ xem nên nói với cậu thế nào, lại không ngờ Trì Kính Dao chẳng hỏi gì cả.
Ngày đó, sau khi Trì Kính Dao ăn sáng xong liền đi nhìn Trịnh Ngạn Bình thử.
Tối hôm qua Trịnh Ngạn Bình ho tới nửa đêm, nhưng vì đã uống thuốc nên lúc này nhìn cũng khá hơn tối qua một chút.
"Trì đại phum ta xin lỗi." Trịnh Ngạn Bình nói với Trì Kính Dao.
Tôm hôm qua hắn biết được chuyện Trì Kính Dao vì hắn mà tưởng rằng thuốc của mình có vấn đề từ Bùi Dã, cho nên cảm thấy rất hổ thẹn.
"Bản thân ngươi đã thế này rồi còn nói xin lỗi ta làm gì?" Trì Kính Dao bắt mạch cho hắn, lại nói: "Ngươi muốn bảo vệ huynh đệ đồng bào của ngươi cũng không phải không thể, nhưng cách ngươi làm thật quá ngốc. Viên thuốc kia chỉ có tác dụng trong bảy ngày, nếu bệnh dịch trong đại doanh vẫn không thể khống chế được, sau bảy ngày người ngươi muốn bảo vệ không phải vẫn có nguy cơ bị nhiễm bệnh hay sao?"
Trịnh Ngạn Bình giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, hỏi: "Trì đại phu, ngươi có người muốn bảo vệ hay không?"
"Có chứ, nhiều lắm." Trì Kính Dao nói: "Nhưng nếu chỉ có một viên thuốc, ta sẽ cho mình uống trước, vì ta là đại phu. Ta có rất nhiều việc quan trọng phải làm, cách ta bảo vệ họ không phải là tự đặt mình vào hiểm cảnh, mà là cố gắng bảo vệ doanh trại Kỳ Châu hết khả năng, bởi vì ta biết...... chỉ khi doanh trại Kỳ Châu không có vấn đề gì thì họ mới có thể bình an được."
Bùi Dã đứng ở cửa, sau khi nghe thấy lời này của Trì Kính Dao liền ngẩn ra, đáy mắt lộ chút vẻ vui mừng khó phát hiện.
"Rất xin lỗi, Trì đại phu...... ta phụ lòng của ngươi." Trịnh Ngạn Bình nói.
"Ngươi không phụ lòng của ta, ta chỉ là đại phu thôi, ta chỉ quan tâm tới việc trị bệnh cứu người, sai lầm của ngươi không trong phạm vi phụ trách của ta." Trì Kính Dao nói: "Người phái các ngươi tới hỗ trợ ta là Dương tướng quân, ngươi phụ lòng của ngài ấy đấy."
Trịnh Ngạn Bình nghe vậy ngẩn ra, như chợt nghĩ thông suốt chuyện gì đó, ánh mắt sáng ngời nói: "Trì đại phu, ta không muốn chết, ngươi có thể cứu ta được không?"
"Ta sẽ cứu ngươi, nhưng ngươi cũng phải tự cố gắng mới được." Trì Kính Dao đưa cho hắn một viên thuốc, sau đó ra vẻ buồn bã nói: "Nhưng nếu ngươi có thể sống sót, sau khi rời khỏi đây việc đầu tiên phải làm sau khi rời khỏi đây chính là chịu gậy đòn, chuyện này thì ta không cứu được ngươi đâu."
Trịnh Ngạn Bình nhận lấy viên thuốc, nói: "Đa tạ Trì đại phu, lời dạy hôm nay của ngươi Trịnh mỗ xin ghi nhớ trong lòng."
"Hừ." Trì Kính Dao nhướng mày nói: "Nếu ngươi có thể qua được ải này, sau này lúc ngươi chịu đòn, ta lại phải trị thương cho ngươi nữa."
Lời này của cậu rõ ràng lộ vẻ trêu chọc, Trịnh Ngạn Bình nghe vậy không khỏi bật cười.
Lúc Trì Kính Dao đi ra khỏi phòng liền thấy Bùi Dã đứng đợi ở trước hành lang.
"Thật sự không tức giận?" Bùi Dã hỏi.
"Không tức giận thật mà." Trì Kính Dao nói: "Mặc dù chuyện hắn làm là sai, nhưng cũng thông cảm được mà?"
Bùi Dã nghe vậy quay đầu nhìn về phía cậu, liền nghe thấy Trì Kính Dao lại nói: "Nhị ca, nếu huynh chỉ có viên thuốc, huynh sẽ cho ta chứ?"
Bùi Dã nghe vậy hơi giật mình, tay buông bên người thầm nắm chặt lại, hắn không dám nói cho đối phương biết lúc hắn biết Trịnh Ngạn Bình đưa thuốc cho người khác, trong lòng cũng hiện lên suy nghĩ này.
Có lẽ cũng vì đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cho nên hắn cũng không trách mắng Trịnh Ngạn Bình nhiều.
Trên đời này làm điều đúng rất dễ dàng, nhưng không phải ai cũng luôn làm điều đúng.
Giống như giấc mộng tối hôm qua, căn bản là hắn không thể khống chế.
Biết rõ là không thể, nhưng khi ở ngôi nhà gỗ nhỏ bé trong mơ, hắn vẫn không đẩy thiếu niên ra.......
"Nhị ca......" Trì Kính Dao thấy hắn không trả lời, liền nói: "Rất lâu về trước ta từng có một giấc mơ, trong mơ huynh dẫn quân Kỳ Châu đi diệt đại quân của Trần Quốc, trở thành anh hùng bảo vệ Đại Du. Cho nên bất kể lúc nào huynh cũng phải bảo vệ mình thật tốt, nếu huynh gặp nguy hiểm thì Đại Du sẽ bất ổn, Đại Du bất ổn thì phụ mẫu, đại ca, đại tẩu cả ta và Bùi Ninh cũng bất ổn theo."
Trì Kính Dao không nói rõ lời này ra nhưng Bùi Dã vẫn hiểu được ý của cậu.
Một khắc đó không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên thấy hơi khó chịu.
Nếu để hắn chọn, hắn thầm muốn được gần đối phương, cho dù với thân phận là huynh trưởng thì hắn cũng thấy thỏa mãn.
Nhưng rất nhiều chuyện đã định từ nhiều năm trước, hắn nhất định phải ra chiến trường, hắn phải làm tướng quân.
Giống như Trì Kính Dao nói, chỉ khi Đại Du bình yên thì người hắn quan tâm mới sống tốt được.
"Thật ra nghĩ lại thì ta phải cảm ơn Trịnh Ngạn Bình đấy, nếu không trải qua chuyện ngày hôm đó, ta cũng không thể hiểu được ngay rất nhiều vấn đề." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca, ngày hôm qua huynh nói rất đúng, ta là một đại phu, trong lòng không nên có quá nhiều tạp niệm. Cho dù không có thuốc thì ta cũng có thể trị bệnh cứu người, ta không nên đặt hết hy vọng vào những loại thuốc kia, mà phải đặt lên người ta mới đúng."
Cho nên mới vừa nãy cậu mới có thể nói với Trịnh Ngạn Bình rằng, bất kể ở tình huống nào thì cậu cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân mình trước.
Chỉ khi cậu bình an vô sự thì cậu mới có thể tiếp tục làm đại phu được......
"Năm đó sư phụ nói, ta căn bản không biết vì sao mình phải làm một đại phu, chẳng qua do ta gặp được ông, vừa lúc có những loại thuốc này lại vừa khéo gặp đúng người cần cứu chữa." Trì Kính Dao nói: "Bây giờ, ta nghĩ ta đã hiểu được ý của sư phụ rồi."
Bùi Dã im lặng nhìn cậu, hỏi: "Là gì?"
"Là một loại bản năng." Trì Kính Dao nói: "Thật ra căn bản không cần nguyên nhân, cũng không có nguyên nhân nào."
Năm đó Trình đại phu cho cậu một câu hỏi không có đáp án, chỉ cần cậu nghĩ thông suốt thì đáp án nào cũng đúng.
Chỉ là trước giờ cậu không chắc chắn, luôn cảm thấy mình làm chưa tốt, luôn muốn tìm một đáp án hoàn hảo.
Nhưng hôm nay đột nhiên cậu lại nghĩ thông suốt rồi.
Năm đó Trình đại phu không cho cậu tới biên thành là bởi vì biết quyết định đó của cậu vốn là nhất thời xúc động.
Trì Kính Dao của năm đó chỉ cảm thấy tới đây có thể kiếm được nhiều điểm tích lũy hành nghề y hơn một chút, tiện thể có thể bảo vệ Bùi Dã.
Nhưng trải qua thời gian rèn giũa mấy năm nay, nhận thức của Trì Kính Dao về thân phân của mình đã có sự biến hóa lớn, chỉ là tới ngày hôm nay cậu mới phát hiện sự thay đổi của mình mà thôi.
Nếu là trước đây, khi cậu thấy tích phân của mình sắp hao hết, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là tiếc nuối cho số tích phân của mình. Nhưng theo tình hình ngày hôm qua, mọi sự lo lắng và suy sụp của cậu đều xuất phát từ khốn cảnh cậu sắp phải đối mặt khi tích phân cạn kiệt, cậu sợ mình không thể cứu được nhiều người hơn, sợ bệnh dịch sẽ không thể khống chế, sợ bản thân sẽ làm liên lụy tới 100 binh sĩ.......
"Nhị ca, huynh nói nếu sư phụ thấy ta của hiện tại, ông có vui mừng thay cho ta hay không?" Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.
Bùi Dã nhìn thiếu niên trước mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Trình đại phu sẽ cảm thấy thương ngươi...... càng tự hào về ngươi hơn."
Trì Kính Dao nghe vậy đáy mắt lộ chút ý cười, hắn nhét một viên vào tay Bùi Dã, ý bảo đối phương uống đi, sau đó liền xoay người đi vào một gian khác trong doanh trại ngay khi trong đầu vang lên âm thanh máy móc.
Ngay lúc đó, Trì Kính Dao thầm nghĩ trong lòng: Nếu tích phân thật sự không dư một chút nào, sau này lại nhốt Bùi Dã lại, ép hắn phải khen cậu cả ngày.
Cũng không biết như vậy có làm hệ thống phát hiện ra bug nhỏ này không?
Chẳng may hệ thống tự chỉnh sửa lại bug thì thiệt lắm.
Tối đó, sau khi Trì Kính Dao về phòng liền phát hiện trong phòng có một chậu than đang cháy.
Sau đó, Nguyễn Bao Tử ôm một cái chăn đệm vào.
"Nhị ca ngươi có việc đột xuất bị Dương tướng quân gọi đi rồi, bảo ta tới đây ngủ cùng với ngươi." Nguyễn Bao Tử nói: "Hắn sợ ngươi lạnh, còn lấy quân lương của mình chuẩn bị cho ngươi chút than đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy lẩm bẩm: "Chuyện gấp lắm hả, sao không nói với ta một tiếng?"
"Nhìn có vẻ gấp lắm, nói với ta mấy câu liền đi luôn." Nguyễn Bao Tử nói.
Trì Kính Dao ngồi trước chậu than hơ tay, nghĩ tới những ngày sau chỉ có một mình trong ổ chăn lạnh lẽo, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Cũng may bắt đầu từ ngày hôm sau, thời tiết đã ấm hơn không ít.
Luồng khí lạnh trước đó đã đi qua, nhiệt độ ngày càng ấm hơn.
Bùi Dã rời xa Trì Kính Dao không phải vì có chuyện gì đột xuất.
Hắn ở khu bệnh nặng lâu như vậy, trước mắt căn bản không thể tùy ý đi lại trong quân doanh.
Chỉ là sau khi hắn hiểu rõ lòng mình liền thấy hơi bất lực, không biết phải đối mặt với Trì Kính Dao thế nào.
Hắn sợ sau này mình sẽ lại gặp giấc mơ kỳ lạ đó thường xuyên hơn, nhất là khi Trì Kính Dao nằm bên cạnh hắn, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể có một sự xao động khó có thể ức chế.
Hắn không muốn thất lễ trước mặt Trì Kính Dao, cũng không muốn cho đối phương cảm giác được gì đó không tự nhiên.
Cho nên tạm thời giữ khoảng cách nhất định có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
"Bùi tướng quân?" Sau khi Dương Diệu nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại tới đây? Trì đại phu đâu?"
"Hắn đang chăm sóc người bệnh của mình." Bùi Dã thản nhiên nói: "Ta tới hỗ trợ các ngươi."
Dương Diệu nghi ngờ nhìn theo hắn một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Lại cãi nhau à?"
"Sao lại là "lại"?" Bùi Dã khó hiểu nói: "Cho tới giờ bọn ta chưa từng cãi nhau."
Dương Diệu nhíu mày, vẻ mặt kiểu "ta hiểu hết đấy".
Nhiều năm như vậy, hắn có thể chưa từng thấy cãi nhau sao?
Cha hắn và nương hắn cãi nhau xong đều nói như vậy: "Không cãi nhau", "Không tức giận", "Ngươi hỏi ít thôi"!
Dương Diệu đoán nếu mình hỏi thêm một câu là Bùi Dã sẽ bảo hắn "bớt hỏi".
Cho nên hắn nhanh trí ngậm miệng đúng lúc.
"Mấy ngày nay tình trạng của các binh sĩ nhiễm bệnh đã tốt hơn rất nhiều." Chương đại phu nói với Bùi Dã: "Dựa theo bệnh án thì hầu hết triệu chứng của mọi người đều tương đối nhẹ. Mấy ngày trước, trong 100 người thì có hơn 10 người thậm chí là tới 20 người có triệu chứng nghiêm trọng, bây giờ chỉ có 6 hoặc 7-8 người thôi."
Bùi Dã hỏi: "Điều này chứng tỏ tình hình đang chuyển biến tốt hơn đúng không?"
"Ừm, thứ nhất là chứng tỏ bệnh dịch tạm thời được khống chế, cho nên số người nhiễm cũng ít hơn." Chương đại phu nói: "Thứ hai căn cứ vào kinh nghiệm trị liệu rất nhiều bệnh dịch, triệu chứng của các loại bệnh dịch thường nặng nhất, càng về sau sẽ càng nhẹ hơn."
Dương Diệu đi tới nói: "Ta biết rồi, điều này giống như chén nước, nếu ngươi nhỏ một giọt mực vào đó thì nước sẽ sẫm màu hơn. Nếu ngươi lấy nước ở chén thứ nhất nhỏ vào chén nước thứ hai, nước ở chén thứ hai sẽ có màu nhạt hơn so với chén thứ nhất."
"Càng về sau thì màu nước sẽ càng nhạt." Chương đại phu nói: "Cho tới khi biến thành trong suốt."
Hắn dứt lời lại nói: "Đương nhiên không phải tất cả bệnh dịch đều theo quy luật này, lần này xem như là chúng ta may mắn đấy."
Bùi Dã nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may là khống chế được sớm.
Nếu không để bệnh dịch ở giai đoạn đầu khuếch tán bốn phía, vậy thì hậu quả tất nhiên sẽ cực kỳ đáng sợ.
Từng ngày trôi qua, những binh sĩ trong doanh trại cũng dần hồi phục lại.
Cùng lúc đó, chuyện mà Trì Kính Dao vẫn lo lắng cũng không xảy ra.
Mặc dù tích phân của cậu so với trước đây cũng gần như "phá sản" nhưng khi các tướng sĩ khỏe lại, điểm tích lũy của cậu cùng gia tăng không ngừng. Vì cậu phụ trách trị liệu toàn những người bệnh nghiêm trọng, cho nên điểm tích lũy từ mỗi người đều lên tới mấy chục điểm.
Đợi tới khi tất cả binh lính trong quân doanh đều đã khôi phục, chỉ số tích kỹ hành nghề y của cậu trong khoảng thời gian này đã tăng thêm gần 30.000 điểm, đồng thời cũng nhận được số tích phân tương ứng.
Cộng với chỉ số trước đây và trong khoảng thời gian cậu ở doanh trại Kỳ Châu, chỉ số tích lũy chức nghiệp hiện giờ của cậu đã đột phá 50.000 điểm, cách mục tiêu 100.000 điểm một nửa quãng đường nữa. Nhưng vì khoảng thời gian này dùng quá nhiều tích phân, cho nên dù cậu đã có thêm gần 30.000 tích phân, cuối cùng cũng chỉ còn lại 7750 tích phân thôi.
Nhưng tâm lý hiện giờ của Trì Kính Dao đã xảy ra biến hóa rất lớn, cho nên cũng không cảm thấy buồn.
Đợi sau khi tất cả tướng sĩ đã hồi phục, vì phòng ngừa bất trắc, Trì Kính Dao và Chương đại phu đã bàn bạc để mọi người cách ly thêm khoảng 10 ngày nữa. Trong lúc đó, toàn doanh trại Kỳ Châu tiến hành mấy đợt tổng vệ sinh và khử trùng, có thể nói công tác khắc phục hậu quả đã được thực hiện tốt ở mọi phương diện.
"Nhờ Trì đại phu nhắc nhớ, vào ngày đầu tiên bệnh dịch phát tác, ta đã cho người đi thông báo với cho hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu, còn đi thông báo cho trại tuần tra và người của quan phủ nữa." Dương Thành nói với Trì Kính Dao: "Mặc dù tình trạng của bọn họ nghiêm trọng hơn chúng ta một chút, nhưng vì xử lý kịp thời nên cũng không thảm hại như đại doanh Trần Quốc. Dân chúng trong thành cũng bị nhiễm bệnh, nhưng cũng được khống chế thỏa đáng, không xuất hiện vấn đề quá lớn."
Lần này sở dĩ người của doanh trại Kỳ Châu chết rất ít cũng đều nhờ tác dụng của Trì Kính Dao.
Chỉ có tình trạng đặc biệt khó giải quyết thì Trì Kính Dao cũng hết cách, nhưng phần lớn những binh sĩ tình trạng nghiêm trọng cuối cùng vẫn cứu được.
"Trì đại phu, lần này ngươi và Chương đại phu, và tất cả quân y bên cạnh các ngươi đều lập công lớn cho doanh trại Kỳ Châu, cũng lập công lớn cho biên thành, thậm chí là Đại Du." Dương Thành nói: "Bản tướng quân nhất định sẽ thưởng lớn cho các ngươi."
Trì Kính Dao nhìn xung quanh cũng không có người ngoài, chỉ có mấy thân binh của Dương Thành, còn có Bùi Dã ở đây nữa, liền nhỏ giọng hỏi: "Dương tướng quân, ta có thể hỏi chút chuyện hay không, ngài định thưởng cho bọn ta thế nào?"
"Ta nghe Bùi tướng quân nói, số thảo dược mấy năm nay ngươi tích góp đã dùng hết, tổn thất nghiêm trọng." Dương Thành nói: "Ta không hiểu y lý, không biết nên bù đắp tổn thất cho ngươi thế nào, cho nên ngoại trừ thưởng cho ngươi chút vàng bạc theo lệ thường, ta sẽ đi vào triều xin công trạng để cho các ngươi mấy nguyện vọng nữa. Ngươi muốn gì thì cứ nói, chỉ cần có thể làm được thì ta nhất định sẽ cử người làm tốt nhất cho ngươi."
Dứt lời hắn cười ha ha, lại nói: "Cho dù ngươi muốn thành hôn cưới tức phụ, ta cũng sẽ đi tìm bà mối giúp ngươi."
"Chuyện này thì không cần." Trì Kính Dao cười ngượng nói: "Ta muốn chuẩn bị chút dược liệu, nhân lúc hiện giờ vẫn chưa khai chiến thì luyện chế một chút thuốc."
"Dễ lắm, bây giờ bệnh dịch ở Trần Quốc vẫn còn đang nháo nhào lắm, ta đoán một năm rưỡi nữa bọn chúng chưa hẳn đã có sức để khai chiến một trận đâu, cho nên những ngày sau này ngươi muốn chế thuốc gì thì chế." Dương Thành nói: "Ngươi ghi rõ ra, nếu là dược liệu không có ở biên thành, ta sẽ cho người đi Kỳ Châu, không có thì đi kinh thành, bảo đảm sẽ chuẩn bị hết cho ngươi."
Ông dứt lời lại nói: "Còn người luyện chế thuốc đều sẽ chuẩn bị cho ngươi, nếu không đủ người thì có thể chọn người từ trong quân doanh cho ngươi."
Trì Kính Dao không ngờ ông lại phóng khoáng tới vậy, lại nói: "Nếu chúng ta phải ở lại đây nghỉ ngơi một năm rưỡi nữa, ta nghĩ có thể sẽ tiêu tốn rất nhiều dược liệu, vận chuyển cũng không tiện, có lẽ có thể tự trồng."
Lúc trước ở thôn trang cậu đã theo tiểu nhị xử lý không ít dược liệu, biết dược liệu nào dễ chăm sóc và chu kỳ sinh trưởng ngắn.
Đặc biệt là khi cậu có nhu cầu nhiều, tự trồng sẽ càng tiện hơn là mua từ nơi xa xôi.
"Có thể, ngươi muốn trồng thế nào?" Dương Thành hỏi.
"Nếu tướng quân có thể báo một tiếng với quan phủ cho ta mượn tạm một khu đất thì tốt." Trì Kính Dao nói: "Còn phải tốn tiền thuê một vài đầy tớ, tốt nhất nên dựng mấy gian phòng ở bên cạnh khu đất, cũng tiện cho đầy tớ ở gần chăm sóc."
Dương Thành nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi đợi đi, hôm nay ta sẽ cho người đi hỏi giúp ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy vội cảm ơn ông, lúc này mới rời đi.
Trước khi đi, Trì Kính Dao lén nhìn Bùi Dã một cái. Thấy Bùi Dã hơi cúi đầu không nhìn cậu.
Trước đó Trì Kính Dao đã lâu không gặp Bùi Dã, cũng không biết đối phương đang bận cái gì, vẫn không tới gặp cậu.
Thật ra cậu muốn tới tìm Bùi Dã, nhưng lại sợ đối phương thêm phiền.
Hôm nay vốn định nhân cơ hội này để trò chuyện với Bùi Dã, thế mà người ta còn không thèm nhìn mặt cậu.
Trì Kính Dao có hơi thất vọng, sau khi rời khỏi doanh trại của Dương Thành, tâm trạng rất tốt trước đó đều tiêu tan hơn phân nửa.
Dương Thành làm việc rất nhanh chóng, hôm đó liền sai người đi làm.
Trước xế chiều bên quan phủ đã có câu trả lời đồng ý.
Công lao lần này của Trì Kính Dao không chỉ ở doanh trại Kỳ Châu, coi như lập công lớn thay biên thành, cho nên không ai sẽ phản đối chuyện cậu định làm này. Hơn nữa bây giờ Trì Kính Dao đã có quân tịch, là quân y chân chính, cho nên việc cậu chế thuốc cũng xem như công vụ, quan phủ về tình về lý cũng nên phối hợp.
Đợi sau khi mọi chuyện sắp xếp đã thỏa đáng, Dương Thành cố ý phái Bùi Dã đi nói cho Trì Kính Dao.
Lúc Bùi Dã đi tới tiểu viện, Trì Kính Dao đang chải lông cho Đại Lão.
Nhiều ngày nay không gặp Trì Kính Dao, con khỉ Đại Lão rất buồn bực, cả ngày dính lấy Trì Kính Dao không rời, như sợ lại bị tách khỏi cậu.
"Nhị ca..... Bùi tướng quân!" Sau khi thiếu niên thấy Bùi Dã, hai mắt sáng ngời, đứng dậy đi tới đón.
Bùi Dã duỗi tay xoa xoa trên người Đại Lão, nói: "Tướng quân đã cho người chuẩn bị xong đất ngươi muốn rồi, bảo ta tới báo cho ngươi một tiếng."
"Nhanh vậy sao?" Trì Kính Dao nói.
"Mười dặm phía tây đại doanh có một thôn trang, năm ngoái mới sửa chữa xong, vốn là để cho Dương tướng quân làm phủ tướng quân, nhưng ngài ấy luôn ở trong quân doanh, cũng không dẫn theo gia quyến khác nên không tới đó." Bùi Dã nói: "Gần thôn trang đều là đất của quan phủ, bình thường đều có đầy tới cố định chăm sóc. Tướng quân có ý cho ngươi sai sử tất cả họ, thôn trạng và đất đều cho ngươi, ngươi muốn trồng bao nhiêu thì trồng."
"Bao nhiêu mẫu đất vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Trên trăm mẫu đấy." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao:.......
Cậu vốn tưởng có thể có hai mẫu đất là cùng lắm rồi!
Trên trăm mẫu, cậu đi một lần có gãy chân luôn không?
"Dương tướng quân nói, bình thường giao cho đầy tớ chăm sóc là được, nếu có đợt gieo trồng, thu hoạch lớn thì sẽ phái một nhóm người tới giúp ngươi, bảo ngươi không cần bận tâm." Bùi Dã nói: "Còn chuyện chế thuốc, cũng không cần lo lắng về nhân thủ, muốn bao nhiêu người và đồ đạc thì chỉ cần báo một tiếng là được."
Trì Kính Dao nghe vậy quả thực không thể tin nổi, cậu gần như có thể đoán được trong tương lai gần cậu sẽ chế thuốc hoàn toàn tự do! Không chỉ là cậu, cả doanh trại Kỳ Châu cũng không thiếu thuốc, muốn uống bao nhiêu thì uống!
"Để ta tính kỹ lại đã, chắc chắn rồi sẽ đi báo với Dương tướng quân." Trì Kính Dao vội nói.
Bùi Dã gật gật đầu, nhìn thiếu niên một lát, tay buông bên người hơi nâng lên rồi lại nhanh chóng thả xuống.
Trì Kính Dao vẫn không chú ý tới hành vi lén lút của hắn, chỉ lo vui sướng.
Nhưng trước khi Bùi Dã rời đi, Trì Kính Dao lại nhân lúc người ta chưa kịp trở tay liền kéo tay hắn véo một cái.
Bùi Dã sửng sốt vì không ngờ đối phương đột nhiên kéo tay mình, tim đập như gõ trống. Hành động này của Trì Kính Dao nếu là trước đây thì rõ ràng là tự nhiên, hai người từ nhỏ đã thân thiết, bây giờ cho dù đã trưởng thành nhưng vẫn không có bất kỳ sự xa cách nào.
Hơn nữa đối với Trì Kính Dao, lúc cậu xuyên vào thế giới này, tâm trí đã trưởng thành, nhưng lúc đó bề ngoài cũng chỉ là đứa nhỏ 7 tuổi. Cho nên Trì Kính Dao tốn rất nhiều công sức để mình biểu hiện như một hài tử bình thường, lâu dần ngược lại coi mình thành hài tử.
Chính vì như thế, cậu luôn không có cảm giác kiêng dè và xa cách trước mặt Bùi Dã.
Nhưng cậu không biết là, Bùi Dã của hiện tại đã không còn là Bùi Dã thời niên thiếu nữa.
Tất nhiên cậu cũng không nhận ra sự thân thiết quá phận đầy mờ ám bây giờ của mình đối với Bùi Dã đã không giống ngày xưa nữa. Bùi Dã không thể không gắng sức thuyết phục bản thân bình tĩnh mới không thất lễ trước mặt Trì Kính Dao.
"Đi đây." Bùi Dã giả vờ bình tĩnh thầm xoa xoa bàn tay được Trì Kính Dao nắm, sau đó xoay người định rời đi.
"Đợt một lát đã." Trì Kính Dao duỗi tay lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, im lặng nhét vào trong tay Bùi Dã nói: "Cho huynh thêm một lọ thuốc thanh nhiệt giải độc nữa, mùa xuân là lúc vạn vật sinh sôi, so với mùa đông càng dễ nóng trong hơn."
Cậu dứt lời liền nhướng mày lộ vẻ mặt trêu chọc nhìn Bùi Dã.
Danh Sách Chương: