Truyện Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch - Tiểu Thảo Ái Cật Lạt : chương 107
Nàng sẽ tận lực thử, vấn đề bên phía Diệp Họa không lớn. Nàng còn muốn giúp Sở Thần theo đuổi nàng ấy.
Dựa theo cốt truyện, đầu xuân sang năm, Lăng Giang sẽ về Đại Lăng quốc.
Nàng có chút lòng tham, muốn thời gian chưa tới nửa năm này ở bên cạnh Lăng Giang thật tốt, cũng coi như lưu lại hồi ức tốt đẹp giữa hai người.
Rồi sau đó, nàng sẽ tự do tiêu soai một mình, cuối cùng tìm một chỗ phong cảnh hữu tình để dừng chân, bỏ chút tiền bạc lo hậu sự.
Ổn đó, kế hoạch không tồi.
Buổi tối, Sở An Nhan lấy giấy bút viết những việc chưa kịp làm, một đêm thức trắng.
Ngày hôm sau, nàng để người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến giờ ngọ bày một bàn lớn đồ ăn ở Thấm Trúc viện.
Đây là bữa cơm chỉ có nàng với Lăng Giang.
“ Sao hôm nay làm nhiều món vậy, lần sau đừng để bản thân mệt nhọc ”
“ Chẳng phải là do đột nhiên nghĩ tới hai bàn đồ ăn ngày trước thiếu huynh sao, ta làm luôn thành một bàn, ta chính là lười nên mới làm nhiều như vậy trong một lần đó. Cũng làm không ổn lắm, nhưng vẫn có thể ăn được, đừng chê cười ta đấy ”
“ An An làm gì cũng đều ngon ”
Thấy Lăng Giang mặt đầy tươi cười, Sở An Nhan cũng ngồi xuống đối diện hắn, nhìn hắn nếm xong một món mới làm vẻ mặt thoải mái.
“ Ta muốn đến Thục châu một chuyến, tiện thể tới Xuyên châu luôn, huynh sẽ đi với ta chứ? ”
Nơi đó cách kinh thành rất xa, nhưng lại khá gần Đại Lăng quốc, đây là tối hôm qua Sở An Nhan tìm hiểu được. Hơn nữa nghe nói nơi đó khí hậu dễ chịu, phong cảnh như họa.
Lăng Giang có chút ngoài ý muốn khi nghe Sở An Nhan nói những lời này, tay cầm chặt chiếc đũa. Hôm qua An An tới tướng quân phủ có phải đã biết gì rồi không?
Nhưng trên mặt hắn vẫn không thay đổi, ngước mắt nhìn nàng, “ Được chứ? Khi nào đi? ”
“ Tháng sau sẽ đi, tháng này còn có chút việc chưa xử lý, thuận tiện thu thập đồ đạc, sau đó ta còn phải nói với phụ hoàng mẫu hậu nói tiếng ”
“ Tại sao tự dưng lại muốn đi? ”. Lăng Giang làm bộ tùy ý dò hỏi.
“ Ngày hôm qua không phải huynh nói muốn cùng ta đi thăm thú sao? Ta thấy nơi đó khí hậu dễ chịu, hơn nữa phong cảnh như thơ, lại có rất nhiều món ngon, đều là thứ ta thích ”
“ Được, ta đi với nàng ”
Sở An Nhan mất khá nhiều thời gian mới khiến Sở Quảng Văn gật đầu đồng ý, rốt cuộc lúc trước Lăng Giang bị ông phạt, hiện tại Sở An Nhan th lại muốn bỏ nhà đi hắn, cho nên ông càng không đồng ý.
Ôn Xu lại đồng ý rất nhanh, còn có chút hy vọng không sao buông được. Nhưng Ôn Xu vẫn hy vọng Sở An Nhan sống chung thật tốt với Lăng Giang.
“ Ann An, nếu con muốn ở bên tiểu tử kia, sao không nhân cơ hội này bàn tới chuyện hỉ sự? ”
“ Mẫu hậu, ta tưởng ra ngoài với Lăng Giang một chuyến xem sao, nếu trên đường phát hiện cả hai khônh hợp thì sẽ tách ra ”
“ Được, con luôn là người có chủ kiến, vậy mẫu hậu chờ các con sớm ngày trở về ”
Ôn xu nhẹ nhàng vỗ vai Sở An Nhan, ôm nàng vào lòng.
“ Vâng ”
Nàng sẽ trở về, rốt cuộc nàng đã đồng ý sẽ bảo vệ người nhà nguyên chủ bình an.
Đường xá đi lại cũng mất khoảng một tháng, tính đi tính lại, đến lúc đó là vừa.
Biết Sở An Nhan muốn ra ngoài, Sở Thần cũng tự mình chạy tới phủ công chúa tìm Sở An Nhan.
“ Sở An Nhan muội giỏi lắm, ra ngoài chơi mà không dẫn theo ta, còn đem cửa tiệm đẩy lên đầu ta, quá đáng! ”
Không sai, Sở An Nhan muốn lừa ca nàng, nàng đem thủ hạ cùng tất cả các cửa tiệm giao cho Sở Thần xử lý.
Sở Thần hiện tại rất ngứa răng, hắn không nên tới đây tìm Sở An Nhan, mất công hắn còn lưu luyến nàng, kết quả nàng ở chỗ này chờ hắn tới.
Chẳng lẽ nàng không biết hắn còn phải quản cả cái sòng bạc to thù lù kia sao!
“ Ca, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn. Yên tâm nhé, muội sẽ không bạc đãi ca đâu, mấy ngày này thu nhập chia đôi, hơn nữa ngày thường làm ăn không tồi. Chỉ cần lúc quan trọng huynh đứng ra che chở cho họ là được ”
“ Muội lại dám lợi dụng ta? Muội coi ta là gì đấy? ”
“ Nếu đã như vậy, vậy huynh làm không công đi ”
“ Được, chia đôi! ”
Có tiền mà không kiếm, mấy chỗ kia của hắn cần rất nhiều tiền bạc đấy.
“ Ca, nếu về sau Sở quốc diệt vong thì làm sao bây giờ? ”
Sở Thần như nghe được chuyện cười, phủ định nói, “ Sao có thể, hiện tại Sở quốc cường thịnh như vậy, gần như không có quốc gia nào có thể đánh thắng, huống chi thiên hạ dưới tay phụ hoàng thống trị dân an phú quý, giao hảo với các nước chung quanh rất tốt ”
“ Thế sự không sao lường trước được, muội chỉ có mỗi một người ca ca, nếu về sau muội không còn nữa, huynh nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ hoàng mẫu hậu ”
“ Nói bậy gì đấy, muội không phải là muốn về sau như hình với bóng cùng tên tiểu tử Lăng Giang kia, sau đó đem gánh nặng chăm sóc phụ hoàng mẫu hậu đẩy hết cho ta nhé! ”
Sở An Nhan đỡ trán, đầu óc ca ca này có vấn đề thật sự là hết thuốc chữa, “ Cứ như huynh nghĩ đi ”
Sau đó Sở An Nhan thấy biểu tình quả nhiên là như thế của Sở Thần.
“ Sở Thần, đừng trách muội nói thẳng, huynh không theo đuổi được Diệp Họa là có nguyên do cả đấy ”. Hết cứu, thật sự hết cứu, “ Lượn đi, muội còn việc phải làm! ”
Quả nhiên là mắt không thấy tâm không phiền, Sở Thần ở lâu thêm nữa thì nàng sẽ mắc bệnh tim mất.
Sở Thần xoay người nhìn về phía Sở An Nhan, tại lúc nàng đẩy mình, đột nhiên nghiêm mặt nói: “ Ta sẽ không để những chuyênh đó xảy ra, ta cũng chỉ có mỗi một cô muội muội thôi ”
Thanh âm này tới quá mức đột nhiên, cũng quá mức bình tĩnh, một chút cũng không giống Sở Thần cà lơ phất phơ có thể nói ra. Sở An Nhan sửng sốt, đợi tới lúc ngẩng đầu nhìn lên, Sở Thầ đã sải bước rời đi, vẫn là cái dáng vẻ cà lơ phất phơ ấy.
Sở An Nhan chớp chớp mắt, theo đó có chút vui mừng mà mỉm cười, xem ra ca ca này cũng không tệ lắm. Nàng đã nhắc nhở qua như vậy, hẳn là sẽ có chuẩn bị.
Xem ra nàng cần chuẩn bị một chút đồ cho Sở Thần, liệt nữ sợ triền lang*, dựa vào tính tình của Diệp Họa, Sở Thần theo đuổi khổ.
(*Liệt nữ sợ triền lang: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ý chỉ dù cô gái đó có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám).
Huống chi Diệp Họa còn có tuyến tình cảm với Lăng Giang.
Một tháng trôi qua rất nhanh, đối với chuyện Sở An Nhan trúng độc, Lăng Giang bởi vì không đủ thế lực, cho nên cũng không tra được gì.
Mà Sở An Nhan cũng trực tiếp xem nhẹ nọ. Đối với nàng bây giờ, thời gian rất quý giá.
Kẻ chủ mưu là Sở An Bình đang ở Thanh Hoa cung.
Sở An Nhan không chỉ không bị thương, hiện tại còn muốn đi du ngoạn cùng Lăng Giang, mà nàng ta lại chỉ có thể ở chốn thâm cung đại viện này, sự chênh lệch này khiến nàng ta ghen ghét.
Sở An Nhan vốn chỉ định đi du lịch đơn giản, chả hiểu sao Sở Quảng Văn lại đưa cho nàng một đám ám vệ. Vốn dĩ lộ trình chỉ mất một tháng, hiện tại kéo dài đến một tháng rưỡi.
Sở Quảng Văn đã sớm chuẩn bị phòng trạch ở Xuyên châu cho Sở An Nhan, còn có người quét tước. Cho nên lúc Sở An Nhan đến, đều đã xong đâu vào đấy.
Thời gian này ở cạnh Lăng Giang, hắn đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức Sở An Nhan không biết nên làm gì để Lăng Giang hận nàng rồi trở về Đại Lăng quốc.
Danh Sách Chương: