Truyện Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch - Tiểu Thảo Ái Cật Lạt : chương 117
Vẻ mặt Mộ Uyển Nhi không thể tin nổi, bị khí thế của Sở An Nhan dọa hoảng. Nhớ tới việc nữ nhân thối này dám đánh trả, tức khắc thẹn quá thành giận:
“ Được lắm, đồ tiểu tiện nhân, loại hồ ly tinh như ngươi còn dám đánh trả! Hương nhi, dạy dỗ nàng cho ta! ”
Tuy Sở An Nhan không đối phó được Lăng Giang, nhưng đối mặt với loại nữ nhân không biết võ công thì vẫn được. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Bất Ngữ thúc đều bảo nàng rèn luyện cơ thể, nên sức cũng khỏe hơn nhiều.
Tiểu nha hoàn giống như kẻ điên, tay giơ lên không trung. Sở An Nhan vì tránh để nàng ta động vào mặt nạ, nên né sang một bên. Vì vậy móng tay xoẹt qua cổ, máu theo đó chảy ra.
Sở An Nhan lười dây dưa với hai người, trực tiếp đạp vào chân nha hoàn kia, khiến nàng ta ngã xuống đất cùng chủ nhân.
“ Ai da, các ngươi đều bị mù à? Nhìn bổn trắc phi bị tiện nhân hồ ly tinh này đả thương? ”. Mộ Uyển Nhi thấy mình đánh không lại Sở An Nhan, liền đem lửa giận chuyển đến hai tên thị vệ đang canh cửa.
A, tiện nhân, hồ ly tinh? Lúc nàng ở bên Lăng Giang, không biết nàng ta còn đang ở góc xó nào đấy.
Hiện tại không chỉ Lăng Giang đáng ghét, người bên cạnh hắn cũng đáng ghét luôn.
Sở An Nhan đánh không lại hai tên thị vệ, rất nhanh đã bị họ khống chế.
Mộ Uyển Nhi bò dậy khỏi mặt đất, không biết từ đâu lấy ra một cây roi.
“ Tiểu tiện như ngươi còn dám đánh ta? ”
Mộ Uyển Nhi không chút do dự quất mạnh một roi xuống.
Sở An Nhan kêu lên một tiếng, roi xoẹt qua mặt nàng, mặt nạ hơi bị rách, mặt Sở An Nhan cũng nóng rát theo.
Mộ Uyển Nhi cảm thấy thống khoái. Tại lúc quất xuống roi thứ hai, trước mặt nhiều thêm một người. Thấy rõ người tới là ai, Mộ Uyển Nhi muốn dừng tay cũng không được.
Roi dừng trên người người nọ, Mộ Uyển Nhi sợ tới mức lập tức quỳ xuống.
“ Điện hạ thứ tội! ”
“ Ngươi đang muốn làm gì? ”. Quanh người Lăng Giang tản ra hơi lạnh, thanh âm tràn đầy tức giận.
“ Thiếp thân… Thiếp thân chỉ đang dạy dỗ tiện tì này, vừa rồi nàng còn đánh thiếp với Hương nhi. Thiếp thân chỉ dạy bảo nàng thay điện hạ ”. Mộ Uyển Nhi cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng hiện tại Lăng Giang ở ngay trước mặt, nàng ta lại thấy chột dạ.
“ Kéo Mộ trắc phi ra ngoài, đánh hai mươi roi rồi ném về cấm túc một tháng. Các ngươi cũng đều cút hết cho ta! ”
Xương bả vai đã chảy máu, Sở An Nhan giống như không hề thấy đau, sắc mặt lạnh nhạt đứng nguyên tại chỗ, giống như một khúc gỗ.
“ Nàng…. Không có sao chứ? ”
Ngón tay Lăng Giang khẽ động, muốn chạm vào chỗ Sở An Nhan bị thương, nhưng lại bị nàng lạnh nhạt tránh đi.
Trái tim Lăng Giang giống bị người ta bóp đến đau đớn.
“ Thật xin lỗi, ta tới chậm ”
Ánh mắt Sở An Nhan lạnh băng ngước mắt nhìn hắn một cái, căn bản không phản ứng lại hắn, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
“ Nàng đi đâu? Nơi này là hoàng cung Đại Lăng quốc. Nàng đi ra sẽ bị coi là thích khách rồi bị bắt lại ”
Chỉ cần không ở chỗ ngươi, chết đều được.
Sở An Nhan hất tay Lăng Giang ra, không quan tâm rời đi.
Lăng Giang nhíu mày, buổi chiều Đại hoàng tử đến tìm hắn.
Hôm nay là hắn xúc động, đại sự chưa thành lại cônh khai đưa Sở An Nhan tiến cung.
Bên phía Đại hoàng tử sẽ lấy chuyện này làm cớ, hắn không thể để Sở An Nhan rời đi.
Lăng Giang đi nhanh một bước, chặn ngang bế Sở An Nhan lên.
Lần này Sở An Nhan không giãy giụa, cả người giống như cái xác không hồn.
Lăng Giang không cho nàng đi, nàng đi không được. Còn không bằng tiết kiệm sức lực.
Lăng Giang đem Sở An Nhan đặt lên giường, lại hoảng loạn lấy thuốc trị thương muốn bôi lên vết thương của nàng.
Thật cẩn thận kéo áo Sở An Nhan bôi thuốc cho nàng.
“ Tránh ra ”. Sở An Nhan giơ tay ngăn lại động tác của Lăng Giang, cơ hồ là dùng hình môi để nói.
Lăng Giang có thể chịu đựng Sở An Nhan đánh chửi hắn, nhưng lại không có cách nào tiếp thu được dáng vẻ vô tâm hiện tại của nàng.
Lăng Giang ngồi xổm trước mặt Sở An Nhan, giống một hài tử phạm phải lỗi lớn.
“ Chuyện trên xe ngựa là ta không đúng, lúc ấy là taquá xúc động, ta, An An, thực xin lỗi. Ta không phải cố ý, đám người vừa rồi cũng là ta quản giáo không nghiêm ”
A, quản giáo không nghiêm, dùng từ thật hay.
Hóa ra hắn đã sớm biết thân phận thật sự của nàng, làm ra hành động như vậy trên xe ngựa còn không phải là muốn chê cười nàng sao?
“ Chúng ta huề nhau, thả ta rời đi ”. Hiện tại giọng Sở An Nhan khàn khàn.
“ Đừng hòng! ”. Lăng Giang kích động đứng lên. Sở An Nhan vừa nói câu đó, không phải là muốn cắt đứt quan hệ với hắn sao?
Hắn tìm nàng lâu như vậy, vì nàng khổ sở lâu như vậy, làm sao có thể huề được?
“ Lăng Giang, ta chưa bao giờ nợ ngươi ”. Lúc này Sở An Nhan mới nhìn Lăng Giang, chẳng qua ánh mắt này giống như đang nhìn người xa lạ.
“ Được, ta hiểu rồi. Đêm nay ta còn có việc, ngày mai nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi đây ”
Lăng Giang để lọ thuốc trên bàn, sau đó đứng dậy rời đi.
*
“ Ngươi chắc chắn Lăng Giang để ý một nữ tử? ”
“ Vô cùng chắc chắn ”
Lăng Kỳ Cẩn suy tư gì đó. Theo lý thuyết, đã rất lâu rồi hắn ta chưa thấy Lăng Giang để tâm tới nữ nhân nào.
Gần đây là thời điểm mấu chốt, Lăng Giang làm như vậy sợ rằng có điều mờ ám.
“ Ngươi nhìn xem có phải người này không? ”. Lăng Kỳ Cẩn mở bức hoạ cuộn tròn ra, người bên trong rõ ràng là Sở An Nhan.
“ Không giống, không phải khuôn mặt người nọ, nhưng đôi mắt rất giống ”
“ Chỉ giống đôi mắt?…. Sự khác thường tất có điều lạ. Đây không phải tác phong của Lăng Giang. Ngươi phái người nhìn chằm chằm Lăng Giang, xem hắn có động thái gì mới không ”
Gần đây Lăng Kỳ Cẩn càng ngày càng cẩn thận, bởi vì đã lâu như vậy rồi, lão hoàng đế thật sự sắp không trụ được nữa.
Lúc trước hắn còn tưởng lão hoàng đế sẽ có vài phần kiêng kị Lăng Giang. Lại không nghĩ tới lão già càng thêm ưu ái Lăng Giang, không khỏi làm hắn ta có cảm giác nguy cơ.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra. Mấy ngày nữa Đại Lăng quốc sợ là muốn đổi chủ.
Nửa đêm, Sở An Nhan vẫn ngồi ở mép giường, gió lạnh bên ngoài thổi bay mành trướng.
Thuốc trị thương Lăng Giang đưa, nàng vẫn không động vào, vẫn còn đặt nguyên ở trên bàn.
Bên phía cửa sổ truyền đến động tĩnh. Tiếp đó có thanh âm thân thể rơi xuống đất, Sở An Nhan sợ có người tiến vào gây phiền toái, mắt đảo qua đảo lại
Chỉ thấy một hắc y nhân ngã trên mặt đất, tay che ngực, máu tươi nơi đó không ngừng chảy ra.
Sở An Nhan nhíu mày, kéo khăn che mặt người nọ xuống.
Là Lăng Giang.
Lúc này môi hắn tái nhợt, rõ ràng là mất máu quá nhiều.
Gì vậy? Mới nói mai sẽ thả nàng, mà giờ lại thành ra nông nỗi này?
Dựa người không bằng dựa mình, Sở An Nhan sờ so,ạng trên người Lăng Giang một phen, quả nhiên sờ được một tấm lệnh bài.
Ban ngày nàng đã để ý qua. Có tấm lệnh bài này, nàng có thể ra vào tự do.
Chuyện của Lăng Giang, về sau không hề liên quan đến nàng.
“ An An…. ”
Lăng Giang nhăn chặt mi, thanh âm nỉ non.
Sở An Nhan siết chặt lệnh bài, cởi áo Lăng Giang, lấy thuốc trị thương trên bàn bôi lên vết thương hắn.
Đây là thứ hắn đưa tới, có thể giữ được mạng hay không cũng phải dựa vào chính hắn.
Sở An Nhan hạ quyết tâm, cầm lệnh bài ra khỏi cửa.
Danh Sách Chương: