Lý Phượng Cầm nghệt mặt lắp bắp: "Kiều Hân, con..."
"Dù nó không sai, nhưng con... con vừa quát mẹ đấy à?"
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nói thẳng: "Anh ấy không sai, mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đoạn, cô thật sự muốn khóc lên.
Nếu không phải vì Lý Phượng Cầm, cô...
Lý Phượng Cầm đã hoàn toàn choáng váng.
Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Thôi không sao đâu, không việc gì, tôi không đau".
Nói đoạn, anh bèn ngăn cản Lâm Kiều Hân lại.
Lâm Kiều Hân quay người sang, đôi mắt nhìn chăm chú vào gò má đã hơi hồng lên của Trương Minh Vũ.
Lòng cô đau xót khôn nguôi.
Trương Minh Vũ thoáng nở nụ cười nhẹ như trấn an.
Lý Phượng Cầm vẫn ngây người như phỗng, chưa kịp phản ứng lại.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Vào trong đi".
Mọi người đều sửng sốt.
Bấy giờ họ mới nhớ ra, ông cụ Lâm còn đang ở trong phòng khách.
Tất cả đều lục tục đi vào phòng khách.
Ba người nhà Lâm Quốc Phong ngồi chung một chỗ.
Hai vợ chồng Lâm Quốc Long ngồi một bên.
Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm ngồi cùng nhau.
Ông cụ Lâm ngồi trên ghế chủ nhà.
Duy chỉ có Trương Minh Vũ lẳng lặng đứng một bên, sắc mặt bình thản.
Nơi này, anh thực sự không thích.
khách sạn Hồng Thái chắc!"