Trương Minh Vũ nặng nề thở dài, gương mặt vẫn mỉm cười.
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng rời đi.
Mọi người leo lên trực thăng, từ từ rời đi.
Trương Minh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
Trong lòng rất buồn.
Chiếc trực thăng nhanh chóng rời xa tầm mắt.
Tần Minh Nguyệt an ủi: "Ly biệt rồi sẽ có ngày trùng phùng".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Đúng vậy.
Vì lần gặp lại tiếp theo, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra!
Mình phải nỗ lực hơn nữa!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên ánh sáng kiên định.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hai người sững sờ.
Quay đầu nhìn lại một bóng người cường tráng từ từ bước đến.
Trên lưng vác một cây súng bắn tỉa.
Long Tam?
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Quả nhiên là anh ta!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên sự kinh ngạc.
Long Tam trầm giọng nói: "Lần này cô ấy đến, áp lực rất lớn".
Hửm?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chị sáu á?
Mắt Long Tam lóe lên sự phức tạp.
Cuối cùng vẫn không nói ra.
Trương Minh Vũ hiểu Hàn Quân Ngưng cũng không dễ dàng gì, cũng hiểu Long Tam đang muốn cổ vũ anh.
Không bao lâu sau, tiếng du thuyền vang lên, bên trên lóe lên ánh đèn của cảnh sát.
Đội cảnh sát đã đến.
của Trương Minh Vũ!