Quan Na ngớ người.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, tôi không sao".
"À... ừ".
Quan Na gật đầu.
Vốn nghĩ tình hình sẽ rất tệ, ai ngờ lại xảy ra cảnh này...
Cô ta ngớ người luôn rồi.
Trương Minh Vũ không nhìn nữa, anh cười nói: "Đến đi, chúng ta tiếp tục".
Anh Hổ run rẩy.
Còn... phải tiếp tục sao?
Trương Minh Vũ bước đến, ép sát.
Anh Hổ ngớ người.
Ánh mắt đám Quan Na hoang mang!
Anh Hổ lùi từng bước về sau.
Gã nhanh chóng lùi sát về bờ tường, nhưng hết đường lùi rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi, ép sát.
Ánh mắt của Quan Na tràn ngập sự hoang mang...
Anh Hổ... sợ Trương Minh Vũ sao?
Bốp!
Âm thanh nặng nề bỗng vang lên.
Anh Hổ quỳ xuống đất.
Cạch!
Chiếc dao rơi xuống đất, vang lên tiếng động.
Hả?
Mấy anh bảo vệ trợn tròn mắt.
Quan Na vô cùng hoang mang!
Anh Hổ... quỳ xuống sao?
Điên... rồi sao?
Anh Hổ run rẩy nói: "Anh ơi, em sai rồi! Em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, anh tha cho em với!"
Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Vậy sau mày còn dám quay lại đây không?
Anh Hổ lắc đầu nói: “Không dám nữa! Không dám nữa, đây là ý của nhà họ Triệu, em cũng không làm gì được!"
"Em không đến nữa đâu!"
phóng to trước mắt gã!