Cái đau nhói đáng sợ ấy...
Lâm Kiều Hân giật mình, sợ sệt hỏi: "Anh... Anh không sao chứ?"
Cô lúng túng không biết đặt tay ở đâu.
Trương Minh Vũ đau đến độ nghiến răng ken két.
Khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi thì Lâm Kiều Hân cứ lưỡng lự không rút.
Tới lúc anh thả lỏng thì...
Đau đến tê người luôn.
Lâm Kiều Hân ngồi xổm bên cạnh anh, bối rối không biết làm gì.
Mãi một lúc lâu sau Trương Minh Vũ mới thấy cảm giác đau đớn kinh khủng kia dịu xuống.
Ngực anh thấm đẫm máu.
Hộc hộc!
Trương Minh Vũ thở hổn hển.
"A!"
Lâm Kiều Hân hoảng sợ hét lên.
Nhiều máu quá...
Trương Minh Vũ nói một cách khó khăn: "Cô... cầm máu cho tôi đi..."
Đau quá!
Lâm Kiều Hân hốt hoảng cầm băng y tế lên.
Nhưng anh còn mặc áo vướng víu quá.
Cô vội vàng nói: "Tôi cởi áo cho, anh... phối hợp chút nhé..."
Gì cơ?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sau đó anh từ từ giơ hai tay lên.
Đau chết đi được!
Lâm Kiều Hân mau chóng đi tới rồi chậm rãi kéo vạt áo của Trương Minh Vũ lên.
Cơ thể cường tráng với từng thớ cơ bắp săn chắc đập vào mắt cô.
Lâm Kiều Hân đỏ mặt.
Tiếp tục kéo lên trên là máu tươi giàn giụa.
Cô mím môi, cởi áo anh ra thật nhanh.
Ánh mắt cô đầy thương tiếc.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã được Lâm Kiều Hân cởi áo xong.
Anh tựa lưng vào sofa.
Lâm Kiều Hân dùng bông vải lau máu cho anh, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận.
Trương Minh Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sự cảm động từ đâu đó nhen nhóm trong lòng.
Lâm Kiều Hân ngây ra.