Còn chưa kịp nghĩ gì thì tay của Tần Minh Nguyệt đã đè lên trên đầu anh!
Trương Minh Vũ giật mình!
Ngay sau đó, một lực rất lớn đè lên...
Trương Minh Vũ hoàn toàn không thể tự kiểm soát được đầu của mình mà nhích lại gần Tần Minh Nguyệt!
Nhìn lại...
Mới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt càng lúc càng lớn hơn...
Điều quan trọng nhất là...
Môi của Tần Minh Nguyệt còn chu ra nữa!
Ôi vãi!
Trương Minh Vũ hoảng sợ!
Nhưng hiện giờ anh không thể chống cự được!
Sức lực quá lớn!
Trong nháy mắt...
Trương Minh Vũ cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó rất mềm...
Môi của Tần Minh Nguyệt mạnh mẽ đè lên trên đó!
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng, đôi mắt mở to như chuông đồng!
Nhưng vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
Tần Minh Nguyệt buông tay.
Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nghệch mặt ra!
Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau ngày nào cũng phải hôn chào buổi sáng hết, biết chưa?”
Phụt!
Trong thoáng chốc, Trương Minh Vũ có cảm giác muốn hộc máu!
Hôn... Chào buổi sáng?
Tần Minh Nguyệt ngồi thẳng người dậy.
Thu dọn đồ đạc.
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Mẹ kiếp! Cô có xem tôi là con người không vậy!
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không thể nói gì cả.
Đánh thì đánh không lại...
Tần Minh Nguyệt cất thỏ rừng đi rồi lẩm bẩm: “Được rồi, đi thôi”.
Nói xong cô ta đi về phía trước.
Trương Minh Vũ hung hăng trợn trừng mắt, sau đó mới bước đi theo sau.
Không hiểu tại sao nhưng anh vẫn luôn cảm thấy khó xử ở trong lòng.
Mới sáng sớm...
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.
Không có thực lực thì ai cũng có thể ức hiếp mình!
Sự khát khao sức mạnh trong lòng của Trương Minh Vũ lại trỗi dậy!
Nhưng...
Bây giờ còn không có cách nào tập luyện cả.
Hai người lẳng lặng đi về phía trước.
Tần Minh Nguyệt nói: “Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta có thể ra khỏi khu rừng vào buổi trưa”.
Hả?
Vừa nghe xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.
Sắp ra ngoài rồi?
Nhưng...
Sao Tần Minh Nguyệt biết được?