Trương Minh Vũ nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né cú đấm đang tấn công về phía mình!
Anh không đoán được thực lực đối phương ở mức nào, hơn nữa hai tay rất khó địch lại bốn tay!
Đòn tấn công đầu tiên của hai tên áo đen rơi vào không trung.
Một tên áo đen dồn lực xuống chân, nhanh chóng nhảy vọt lên trước tấn công.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Cơ hội tới rồi!
Một tên dồn hết sức tung ra một cú đấm, tên còn lại cũng theo sát tên kia!
Trương Minh Vũ nhếch mép cười khẩy.
Cơ hội đến rồi!
Trương Minh Vũ cũng đồng thời đấm mạnh vào đối phương!
Bốp!
Bụp!
Tiếng xương cốt va chạm nặng nề vang lên!
Bỗng có một lực mạnh tấn công đến.
Ngay lập tức cơ thể Trương Minh Vũ lui về phía sau ba bước.
Tên áo đen lộn ngược người về sau.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm đồng thời xoa cánh tay đau của mình.
Tên này dùng lực mạnh ghê!
Ngay cả mấy tên thuộc hạ cũng lợi hại vậy cơ à?
Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ rõ vẻ trầm trọng.
Một tên áo đen cũng nhanh chóng nhảy vọt lên trước!
Trương Minh Vũ liên tục lùi về sau!
Lúc này, một giọng nói quyến rũ vang lên: “Người của tôi mà các người cũng dám động vào à?”
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt
Nếu nhìn kỹ lại
Chợt nhìn thấy cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt vọt nhanh về trước như bay, nhắm thẳng đến mấy tên áo đen!
Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật, trong lòng cũng thả lỏng hơn trước.
Gì mà “người của tôi” chứ?
Trong mắt tên áo đen lộ rõ sự nghiêm trọng!
Khó mà địch nỗi!
Trong mắt Tần Minh Nguyệt xuất hiện sát khí!
Toàn lực tung đòn!
Lúc nắm đấm sắp trúng tên áo đen thì Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày lại.
Cú đấm cũng theo đó mà rút đi phân nửa sức lực!
Bụp!
Không để cho Trương Minh Vũ có thời gian suy nghĩ, Tần Minh Nguyệt bèn lôi anh chạy vọt về trước.