Hai người ngồi taxi đi tới bến xe.
Sau đó mua vé ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Có rất nhiều người.
Mười lăm phút sau, xe khách bắt đầu chạy.
Phù!
Trương Minh Vũ dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng về rồi.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt vẫn hiện lên vẻ lo lắng.
Lo lắng nhưng không thể giải thích được.
Nhìn xung quanh...
Trên xe không có gì kỳ lạ, hành khách trên xe cũng rất bình thường.
Lạ quá...
Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.
Tần Minh Nguyệt không muốn suy nghĩ nhiều, im lặng dựa vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian từ từ trôi đi.
Xe khách chạy đi ra ngoài quốc lộ.
Con đường gập ghềnh.
Trương Minh Vũ đã lim dim ngủ.
Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn luôn cảnh giác nhìn xung quanh.
Càng đi xa càng có cảm giác không an toàn.
Không lâu sau, họ đã đi được một nửa chặng đường.
Trương Minh Vũ tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, anh nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang cảnh giác quan sát xung quanh.
A...
Trương Minh Vũ vươn vai, bất lực nói: “Vẫn còn nhìn à? Đi xa như vậy chắc bọn chúng không tìm được nữa đâu?”
Tần Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nói: “Anh cứ ngủ đi, nói nhiều vậy làm gì”.
Trương Minh Vũ bĩu môi.
Nhìn xung quanh.
Nhưng mà...
Có gì kỳ lạ đâu?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, im lặng dựa vào bên cạnh.
Vẻ mặt của Tần Minh Nguyệt không thay đổi.
Vẫn luôn cảnh giác.
Thời gian từ từ trôi qua, Tĩnh Châu cách chỗ này không còn xa nữa.
Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khó lòng giải thích được!
Quan trọng nhất là...
Lúc Âu Dương Triết xuất hiện cô ta cũng không sợ như vậy!
Rốt cuộc là có thứ gì đáng sợ đến mức khiến cô ta hoảng loạn như vậy chứ?
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng.
Thật khó chịu.
Nhưng...
Xe tiếp tục chạy thêm mười cây số mà vẫn không có động tĩnh gì!
Một giọt mồ hôi từ từ trượt xuống trán của Tần Minh Nguyệt.
Thấy vậy, đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện rõ sự hoang mang!
Một lúc sau mới cất tiếng hỏi: “Cô... sao vậy?”
Tần Minh Nguyệt nhíu mày nhỏ giọng nói: “Chuyện con gái, anh hỏi làm gì?”
Phụt!