Trương Minh Vũ cau mày, đôi mắt anh hiện lên vẻ sốt ruột.
Cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt run lên.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Những hành khách đang ngủ cũng lần lượt thức dậy, ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn một vòng...
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không nhận ra có gì bất thường.
Cơ thể mảnh mai của Tần Minh Nguyệt căng cứng.
Nhưng...
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi thứ ở xung quanh vẫn rất yên tĩnh.
Tần Minh Nguyệt từ từ đứng dậy rồi đi về phía trước.
Trương Minh Vũ cảm thấy lo lắng theo.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tần Minh Nguyệt đã đi tới đầu xe.
Nhìn xung quanh...
Phía trước xe vẫn không có gì bất thường!
Tần Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nói xong lại nhìn vào tài xế.
Tài xế tức giận nói: “Xe hỏng rồi”.
Hỏng xe ư?
Tần Minh Nguyệt im lặng gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Dứt lời, cô ta im lặng quay đi chỗ khác.
Nhưng ngay lúc cô ta định bước đi thì đột nhiên rút ra một con dao găm!
Đâm vào người tài xế!
Hả?
Thấy thế, hai mắt của Trương Minh Vũ trợn tròn!
Làm gì vậy?
Tài xế hoảng sợ!
Nhưng...
Phập!
Âm thanh ấy lại vang lên!
Dao găm đâm thẳng vào người tài xế!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Tài xế nằm gục xuống bánh lái.
Không còn cử động!
Tần Minh Nguyệt quay lại nhìn những hành khách xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trương Minh Vũ ngơ ngác một lúc rồi mới hoảng sợ nhận ra các hành khách trên xe không di chuyển một chút nào!
Vẻ mặt người nào người nấy đều rất thờ ơ!
Trương Minh Vũ bừng tỉnh!
Chẳng lẽ những người này...
Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy, theo bản năng muốn đi lại gần Tần Minh Nguyệt hơn.
Soạt!
Đột nhiên một tia sáng lạnh lẽo lóe lên!
Cơ thể của Trương Minh Vũ căng cứng, không chút do dự xông ra ngoài!
Nhìn lại...
Vừa lúc nhìn thấy một nam một nữ đang cầm trong tay một con dao găm!
Những khuôn mặt lạnh lùng như băng!
Hừng hực khí thế!
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Hoàn toàn không ngờ được!
Đột nhiên Tần Minh Nguyệt khẽ hét lên: “Đồ ngốc, coi chừng sau lưng kìa!”