Văng ngược ra ngoài!
Tần Minh Nguyệt cau mày, bên trong mắt cô ta toát ra sự lạnh lùng.
Nhưng…
Cô ta không giúp được gì.
Bịch!
Cơ thể Trương Minh Vũ nặng nề ngã xuống đất.
Ngã vô cùng đau.
Nhưng cảm giác cánh tay bị gãy còn đau hơn!
Ngược lại bên Sơn Bản Lộ...
Hắn đứng vững vàng trên mặt đất, không ngừng cười châm biếm.
Tay trái Trương Minh Vũ nắm chặt cánh tay phải của mình, cực kỳ đau đớn.
Cho đến bây giờ, anh mới nhận ra Sơn Bản Lộ mạnh đến cỡ nào.
Khoảng cách quá lớn.
Giờ khắc này, Trương Minh Vũ rất khát khao sức mạnh.
Nhưng…
Sơn Bản Lộ lạnh lùng, nói: "Nhóc con, bây giờ... ai mới là đồ vô dụng hả?"
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Không có gì để nói.
Đám người Dạ Thập Nhất cũng bắt đầu nở nụ cười chế nhạo.
Gương mặt đầy mỉa mai.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm tay trái, gian nan đứng lên.
Nhưng cánh tay phải hình như đã gãy, hoàn toàn không còn lực.
Vô cùng đau đớn!
Sơn Bản Lộ bước tới hạ giọng nói: "Tao đã nói rồi, mày chỉ là một người sắp chết thôi”.
"Bây giờ... nên chết rồi”.
Dứt lời hắn chậm rãi tới gần.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, đôi mắt đẹp đầy vẻ do dự.
Nhưng…
Dù thế nào cũng không thể để lộ thực lực.
Nhưng cô ta không để lộ sức mạnh thì không thể cứu Trương Minh Vũ.
Chuyện này...
Phải làm thế nào mới được đây?
Trương Minh Vũ chật vật lùi về sau.
Sơn Bản Lộ từng bước ép sát, trong ánh mắt của hắn đầy sự đùa cợt.
Trương Minh Vũ không còn sức phản kháng!
Nhưng…
Trong lòng Trương Minh Vũ lập tức hiện lên tia lo lắng.
Thật sự xong đời rồi ư?
Họ... thật sự muốn giết anh?
Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt bùng lên sự lạnh lẽo, cô ta siết chặt nắm tay.
Vẫn chần chờ như cũ.
Sơn Bản Lộ cười khẩy một tiếng rồi thì thầm: “Được rồi, đến lúc lên đường thôi, tạm biệt!”
Nói xong hắn lao đến một cách hung bạo.
Trương Minh Vũ thấy vậy, đồng tự chợt co rút lại.
Không ngừng lui về phía sau.
Nhưng tốc độ lùi về của anh làm sao có thể kịp với tốc độ truy kích của Sơn Bản Lộ?
Ngay sau đó…
Sơn Bản Lộ nhảy lên, lần nữa nện xuống một quyền thật mạnh.
Ầm ầm đánh xuống!
Hung hăng đánh đến…