Gật đầu thật mạnh!
Tiếng động cơ ô tô vang lên!
Nhìn theo hướng đó, một chiếc xe từ từ dừng lại trước ba người họ.
Hàn Quân Ngưng nắm lấy tay Trương Minh Vũ, cười nói: “Đi!”
Trương Minh Vũ lại gật đầu lần nữa.
Nháy mắt, hai chị em đã bước đến chỗ cửa xe.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Trầm ngâm một lát, cô ta bước đến!
Hàn Quân Ngưng ngồi ở hàng ghế sau.
Trương Minh Vũ cũng ngồi xuống theo.
Nhưng cửa xe vừa đóng, lại bị người mở ra.
Hàn Quân Ngưng nhíu mày.
Nhìn chằm chằm, thấy đôi chân dài của Tần Minh Nguyệt bước vào rồi ngồi xuống.
Cô ta cố gắng chen chúc ép Trương Minh Vũ vào vị trí giữa.
Trương Minh Vũ bối rối.
Hàn Quân Ngưng lạnh nhạt hỏi: “Cô vào đây làm gì? Sao không ngồi phía trước?”
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Phía trước không an toàn, tôi muốn ngồi phía sau”.
Nói xong, cô ta lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
Giống như…không có chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Phía trước không an toàn ư?
Trương Minh Vũ cũng không nói gì thêm.
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Hàn Quân Ngưng.
Trầm ngâm một lúc, mới thu hồi ánh mắt lại.
Không nhiều lời nữa.
Sau đó, nữ chiến sĩ giẫm chân ga, chiếc xe lao thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.
Vậy mà… không nói gì ư?
Đây không giống với tính cách của chị sáu…
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe theo đường cái bắt đầu chạy về hướng Thanh Châu.
Hàn Quân Ngưng có rất lời muốn nói.
Nhưng dù sao Tần Minh Nguyệt vẫn còn ở đây, một câu cũng không nói lên lời.
Ngược lại Tần Minh Nguyệt chỉ im lặng ngồi.
Mặt không cảm xúc.
Trương Minh Vũ cũng không có lòng dạ suy nghĩ nhiều.
Vô cùng kích động!
Suy cho cùng… Thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về rồi!
Kiều Hân, anh trở về rồi!
Khóe miệng Trương Minh Vũ không nén nổi, nở một nụ cười!
Nhưng cảnh tượng này, đúng lúc bị Tần Minh Nguyệt thấy được.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Anh cười gì vậy?”
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Định thần nhìn lại, thấy Tần Minh Nguyệt đang nhìn anh với vẻ mặt bất mãn.