Trò chuyện thêm đôi câu, Lâm Kiều Hân mới cúp điện thoại.
Lần này cô gọi cho Trương Minh Vũ chủ yếu là để cảm ơn anh, đồng thời hứa hẹn hôm nào có rảnh sẽ mời anh một bữa.
Điều này khiến Trương Minh Vũ hưng phấn lắm.
Tính ra, hình như anh với Lâm Kiều Hân đã cùng nhau dùng cơm tối khá nhiều lần rồi nhỉ?
Lắc lắc đầu, Trương Minh Vũ cố không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.
Anh quay người, thấy một chiếc Mercedes màu đen đã xuất hiện bên cạnh mình từ bao giờ.
Thật đúng là xuất quỷ nhập thần...
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt một cái rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
Long Tam lập tức lái xe về biệt thự.
Dọc đường đi, Long Tam không nói lời nào.
Nhưng Trương Minh Vũ lại luôn có cảm giác, hôm nay Long Tam hơi khác lạ.
Cụ thể lạ ở chỗ nào thì anh lại không nói ngay ra được.
Quan sát kĩ hơn, Trương Minh Vũ mới phát hiện, cánh tay Long Tam đang run lên rất nhẹ.
Sao vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Anh không sao đấy chứ?"
Long Tam sửng sốt, tay lập tức ngừng run trong tích tắc, bình thản đáp: "Tôi không sao".
Trương Minh Vũ vẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói thêm câu nào.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa biệt thự.
Trời đã tối hẳn, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.
Trương Minh Vũ mở cửa xe bước xuống.
Xung quanh đen kịt một màu.
Cảm giác cô đơn lại một lần nữa kéo tới, lòng anh hụt hẫng trống rỗng vô cùng.
Quay đầu nhìn lại, Trương Minh Vũ phát hiện Long Tam dường như không có ý định xuống xe.
Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Anh không vào nhà à?"
Trương Minh Vũ không lần chần thêm nữa, anh cất bước đi vào biệt thự.