Trương Minh Vũ thở ra một hơi nặng nề.
Thể lực còn trụ được, nhưng đối phương thực sự quá đông.
Nếu còn dây dưa đánh như vậy tiếp, anh nhất định sẽ phải chịu thiệt.
Trương Minh Vũ bèn hét to một tiếng: "Tôi không chống được thêm nữa đâu, mau ra đây đi".
Hử?
Gã mập đang đứng xa xa quan sát cuộc chiến, nghe Trương Minh Vũ nói thế, lập tức ngơ mặt ra.
Gã quét mắt nhìn quanh một lượt, không tìm được ai khả nghi.
Gã mập cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng điệu khinh thường và bừa bãi: "Đừng tin nó, nó sắp không trụ được rồi, mau xông lên cho tao!"
Đám côn đồ như cắn nhầm thuốc kích thích, hừng hực khí thế xông lên.
Gã mập nở nụ cười hài lòng.
Nhưng ngay sau đó, gã bỗng cảm thấy bả vai trầm xuống.
Quay đầu nhìn lại, gã mập hoảng sợ phát hiện, không biết từ bao giờ, sau lưng mình đã có thêm hai bóng người cường tráng lừng lững đứng đó.
Thế này...
Gã mập đơ người ra!
Giây tiếp theo, bả vai trúng một đòn cực mạnh.
Thân thể mập mạp của gã bắn thẳng về phía đám côn đồ đang xông lên, trông như một quả đạn thịt.
"A!"
Tiếng kêu gào đau đớn lại liên tiếp vang lên.
Cảnh tượng đó hệt như chơi bowling.
Một thân thể mập mạp bị ném tới, quật ngã bảy, tám người.
Áp lực bên phía Trương Minh Vũ lập tức giảm mạnh.
Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất đã xông vào đám côn đồ.
Tiếng kêu rên đau đớn vang vọng không ngừng.
Chỉ thoáng chốc, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất, đau đớn giãy giụa.
Phù!
Trương Minh Vũ hổn hển thở ra một hơi thật mạnh.
Chiến đấu hồi lâu, anh đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi uể oải.
Nhưng cũng nhờ trận này, kinh nghiệm chiến đấu của anh lại phong phú thêm một chút.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất vội vã chạy lại.
Long Tam xách gã béo lên, ném tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cười
tôi tới..."
Bốp!
Trương Minh Vũ thẳng tay cho gã một bạt tai.
Trương Minh Vũ chau mày nhìn lại.