Câu cuối cùng, Hàn Thất Thất chần chừ một lúc rồi mới nói: "Già mà không biết xấu hổ!"
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Mọi người đều sững sờ!
Quá đáng... quá!
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.
Hàn Thất Thất... ngầu ghê!
"Cô... cô..."
Lồng ngực Lý Bá Tường phập phồng lên xuống!
Mấy ông cụ khác cũng nổi giận!
Hàn Thất Thất quá đáng quá!
Một lúc sau, Lý Bá Tường mới lạnh lùng nói: "Ông Hàn, ông xem con gái rượu của ông kìa!"
Lại xem!
Lửa giận của Hàn Thất Thất lại bùng lên!
Nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: "Tôi thấy con gái tôi vẫn rất tốt".
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức sững sờ.
Người nói câu này là Hàn Thiên Hoa!
Con ngươi xinh đẹp của Hàn Thất Thất tràn ngập sự kinh ngạc.
Lý Bá Tường ngớ người luôn.
Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Tôi kính trọng mấy người, nhưng sức chịu đựng của mấy người hơi kém nhỉ".
"Chỉ mỗi chuyện người ta cứu được vợ tôi, mấy người cũng không chịu được?"
"Với nhân phẩm của mấy người mà đòi tôi xem xét lại con gái mình á, con gái tôi làm sao chứ?"
Vừa dứt lời, khí thế liền bùng nổ!
Hít!
Tiếng hít sâu lại vang lên!
Ngay cả Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.
Không thể không nói khí thế của Hàn Thiên Hoa... thật đáng sợ!
Ực!
Đám Lý Bá Tường nuốt nước bọt.
Lúc trước cho rằng nhà họ Hàn cần bọn họ nên mới kiêu ngạo.
Giờ họ mới nhận ra.
Người trước mặt là Hàn Thiên Hoa!
Ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu!
Lý Bá Tường há miệng, nhưng không nói được gì, trong lòng không khỏi sợ hãi!
Trương Minh Vũ cười thầm.
Mắt lấp lánh ánh sáng.
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Mấy ông già các người không biết xấu hổ còn muốn nói gì nữa không?"
Còn nhà họ Hàn... bọn họ không dám chống đối...