Khí thế hùng hổ, mùi thuốc súng nhanh chóng tràn ra khắp quán!
Cả quán bar chỉ còn lại người của anh chủ Trần với hai người Trương Minh Vũ và Tô mang.
Đám côn đồ kia lăm lăm cây gậy trong tay dồn ép về phía anh.
Bọn họ đông tới mức chỉ thầy đầu người lít nha lít nhít trước mắt. Đến cả Trương Minh Vũ cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
Sợ là Long Tam gặp phải chuyện này cũng không giải quyết nổi.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, lại chợt phát hiện Tô Mang vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ, trông cô ấy chẳng hề lo lắng chút nào.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên thầm nghĩ, Tô Mang lấy đâu ra tự tin vậy?
Anh chủ Trần nhanh chóng xông tới, nhếch miệng cười lạnh: “Ranh con nhà mày, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa mày lại cứ đòi chui vào cho bằng được!”
“Rõ ràng mày có thể bình yên rời khỏi nơi này, tại sao cứ phải đâm đầu vào rọ?”
Nói xong, anh ta phá lên cười chế giễu.
Trương Minh Vũ vẫn luôn tỉnh táo cũng bắt đầu bị dao động, trong lòng lo lắng không yên.
Thật sự rất đáng sợ!
Mặc dù trông bọn họ ai nấy đều gầy gò xanh xao vì uống rượu và chơi gái quá nhiều, nhưng bọn họ đông như kiến vậy!
Đúng lúc này, Tô Mang đột nhiên ra mặt, che chắn trước người anh.
Anh chủ Trần cười lạnh một tiếng hỏi: “Muốn theo bọn tao để xin thả nó đi hả? Muộn rồi!”
Dứt lời, anh ta còn tỏ vẻ tiếc nuối.
Tô Mang nhíu mày lạnh lùng nhìn đối phương: “Anh nghĩ nhiều rồi”.
Anh chủ Trần tức thì sững sờ, khinh thường giễu cợt: “Đến lúc này rồi mà còn dám kiêu ngạo với tao nữa hả?”
“Được lắm, tao muốn xem thử cô em ở trên giường có thể kiêu ngạo tới mức nào!”
Nói xong, anh ta phá lên cười sặc sụa.
Nhưng chỉ một giây sau đó, tiếng va đập thanh thuý lập tức vang lên: “Bốp!”
Tiếp đó là tiếng gào thét đầy đau đớn: “Á!”
Đám người kinh hãi cuống quýt nhìn sang, bàng hoàng phát hiện Tô Mang thẳng tay đập một chai rượu vào đầu anh chủ Trần!
Rượu vang và máu tươi trộn lẫn vào nhau chảy ròng ròng từ đỉnh đầu anh ta!
Há!
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên.
Không ai ngờ tới Tô Mang lại có thể…
Đến cả Trương Minh Vũ đứng sau lưng cô ấy cũng khó tin nhìn chằm chằm, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Mang… mạnh mẽ vậy sao?
Đám côn đồ chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cô ấy vang lên: “Dám bắt nạt em trai tao, đáng chết”.
Lời nói sắc bén, giọng điệu thản nhiên khiến mọi người đều có cảm giác như trong mắt cô ấy, một mạng người cũng chẳng đáng là bao.
Trương Minh Vũ ngẩn người, lòng chợt thấy ấm áp lạ thường.
Cùng lúc đó, anh chủ Trần ngẩng đầu lên, mặt mũi sa sầm.
Vẻ mặt hung hãn cộng thêm máu me be bét càng trở nên đáng sợ. Anh ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Con mẹ nó, dám đánh tao hả? Anh em đâu lên cho tao, lên hết đi!”
Nghe thấy anh ta ra lệnh, đám côn đồ mới chậm chạp bừng tỉnh.
Ai cũng trưng ra vẻ mặt hung tợn, giơ gậy bóng chày xông tới.
Trương Minh Vũ cau mày, vô thức kéo Tô Mang ra sau lưng bảo vệ, lo lắng nhìn ra cổng.
Tại sao Long Tam vẫn chưa tới?
Thoáng chốc, hai người họ đã bị đám côn đồ bao vây ở giữa.
Anh chủ Trần vừa lau máu chảy trên trán, vừa giận dữ tuyên bố: “Hôm nay không đánh chết mày, ông đây không mang họ Trần nữa!”
Trong lời nói mang theo lửa giận bừng bừng.
Đám côn đồ bao vây hai người chật như nêm cối, đang định ra tay đánh người thì ngoài cổng quán bar bỗng vang lên tiếng ầm ầm!
Rầm!
Tất cả kinh hãi vô thức nhìn theo hướng tiếng động truyền tới.
Bấy giờ, bọn họ mới giật mình phát hiện có một đám người đang từ ngoài vọt vào, mặt mũi dữ tợn, khí thế hùng hổ doạ người!