“Bao nhiêu năm nay…”
Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra những lời này.
Thế nhưng anh lại… có thể hiểu được.
Nhưng mà… cô nói chuyện này để làm gì?
Mãi lâu sau, cô mới tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự… có ý gì với người phụ nữ khác, tôi sẽ không trách anh. Dù sao anh cũng là một người đàn ông…”
Nói được một nửa, cô lại ngập ngừng.
Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.
Lời này của cô… có ý gì?
Cô lại nhanh chóng mở lời: “Từ hôm nay trở đi… coi như tôi làm quen lại với anh thêm lần nữa. Sớm muộn gì tôi cũng trả lại những gì đã nợ anh”.
“Cho dù có tiếc nuối, tôi cũng sẽ dùng cách khác để đền bù cho anh”.
Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy mơ hồ.
Quả thực anh không thể liên hệ được người con gái lạnh lùng vừa rồi trong phòng khách với cô của hiện giờ.
Cô thực sự… có thể nói ra những lời như vậy sao?
Dần dà, anh bắt đầu thấy cảm động!
Anh mỉm cười đáp: “Được thôi, làm quen lại từ đầu!”
Dứt lời, anh quay người sang, giơ tay ra cười nói: “Chào cô, tôi tên là Trương Minh Vũ”.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, cô có thể nhìn thấy được động tác của anh.
Trong lòng cô cũng bất chợt xuất hiện sự cảm động không thể diễn tả thành lời.
Cô khẽ cười bắt tay anh rồi nói: “Chào anh, tôi là Lâm Kiều Hân”.
Trong lời nói của cô không hề có sự đau buồn!
Hai bàn tay của bọn họ nắm chặt lấy nhau như đang truyền một nguồn năng lượng đặc biệt.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Trương Minh Vũ thả tay ra: “Ngủ thôi! Ngủ ngon!”
Nói xong, anh dứt khoát trùm chăn lên đầu!
Mở cửa từng căn phòng một!