Bọn họ điên cuồng đuổi theo suốt cả đoạn đường, xe cảnh sát phía sau đã bị bỏ xa.
Nếu không nhờ Tần Minh Nguyệt có định vị, chắc là cảnh sát sẽ không tìm thấy đường.
Thoáng chốc, Long Tam lại nhìn vào điện thoại rồi nghiêm giọng nói: “Sắp đến rồi, bọn họ ở ngay đằng trước”.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ mờ mịt.
Sao anh ta biết được?
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, bắt đầu ổn định lại cảm xúc của mình.
Sắp tới vẫn còn một cuộc chiến ác liệt nữa.
Thế nhưng anh cũng hiểu được, phần thắng trong cuộc chiến này là rất nhỏ.
Đối phương có quá nhiều người!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt.
Nghĩ tới nguy hiểm mà Lâm Kiều Hân có thể sẽ gặp phải, anh không kìm được nỗi lo lắng trong lòng.
Rốt cuộc bọn họ bắt Lâm Kiều Hân để làm gì?
Nhà họ Triệu là vì muốn giúp Âu Dương Triết tiêu diệt nhà họ Lâm.
Nhà họ Dịch là để đòi lại mối kinh doanh.
Thế nhưng đến tận lúc này anh vẫn không thể hiểu được mục đích của Thần Ẩn là gì.
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes chậm rãi đỗ lại.
Bốn người vội vàng nhảy xuống xe.
Tần Minh Nguyệt tức tốc lôi súng ra cầm trên tay, vẻ mặt cảnh giác!
Long Tam lạnh giọng báo cáo: “Bọn họ đang ở ngay phía trước, bây giờ chắc là đang đợi xe tiếp ứng. Thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu!”
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, rảo bước tiến lên phía trước!
Nơi đây chỉ toàn là rừng núi, ở giữa có một con đường xuyên qua.
Hai bên đường đều là dốc núi cheo leo, rừng cây rậm rạp!
Anh nhanh chóng nhìn thấy máy bay trực thăng hạ cánh trên một mảnh đất trống giữa rừng cây!
Anh lại bước thêm vài bước, chạy vọt tới một bên sườn núi!
Bây giờ anh mới giật mình phát hiện ở giữa con đường có một đám người mặc đồ đen!
Cô gái tóc ngắn và hai người đàn ông mặc áo đen kia bị đám người vây quanh.
Lâm Kiều Hân cũng có mặt ở trong đó!
Cô gái tóc ngắn lên tiếng dò hỏi: “Đại ca, đi thôi chứ?”