Trương Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh.
Cảm giác tê tê lan rộng ra toàn bộ cánh tay.
Hàn Quân Ngưng bấu vào mạch của anh rồi!
Thì ra là vậy!
Trương Minh Vũ mở to mắt, lòng vô cùng phấn khởi.
Nhưng anh biết để làm được chuyện này không hề dễ chút nào.
Hàn Quân Ngưng mỉm cười: "Nào, thử xem".
Trương Minh Vũ gật đầu, lại tung một cú đấm.
Hàn Quân Ngưng vẫn đứng yên một chỗ, khẽ giơ bàn tay trắng nõn lên và bấm vào mạch của anh, không sai một li!
Cánh tay trở nên không còn sức lực trong nháy mắt!
Thật là thần kỳ!
Trương Minh Vũ trừng mắt thật to, mắt sáng như đèn pha.
"Nhưng mà... cái này luyện thế nào vậy chị sáu?', Trương Minh Vũ thắc mắc.
Hàn Quân Ngưng giơ tay chỉ chỉ vào mặt mình rồi tủm tỉm nói: "Hôn đi rồi chị nói".
Hả?
Trương Minh Vũ lúng túng: "Ôi trời, chị sáu à, chị đừng như vậy..."
Hàn Quân Ngưng đỏng đa đỏng đảnh: "Không muốn à? Không thì thôi, em tưởng ai cũng được chị dạy võ sao?"
Dứt lời, cô ấy xoay người bỏ đi ngay.
Anh hoảng hốt, vội vàng đi tới giữ chặt tay Hàn Quân Ngưng.
Cô ấy dừng chân, hất mặt lên một cách kiêu ngạo.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Đã bị hôn môi bao nhiêu lần rồi, hôn má thì có sao?
Anh cắn chặt răng, rướn người qua hôn.
Nhưng ngay lúc sắp chạm trúng má thì Hàn Quân Ngưng bỗng quay mặt sang!
Môi của Trương Minh Vũ hôn ngay khóe miệng cô ấy, không lệch một li!
Ơ?
Anh trợn trừng mắt.
Đến khi anh lấy lại tinh thần thì Hàn Quân Ngưng đã cười duyên chạy qua một bên.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười như chuông bạc kêu đinh đang, cực kỳ êm tai.
Trương Minh Vũ cạn lời thật sự.
Lâm Kiều Hân?