Anh chỉ cần nói khách sáo thêm một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Dù sao Lâm Diểu vẫn đang đứng ngay cạnh, anh không muốn để cô ta biết được quá nhiều.
Chừng này là đủ rồi.
Trịnh Quốc Nguyên đứng ngây như phỗng, khoé miệng co quắp!
Ông ta không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra!
Mấy người cô gái tóc xanh cũng hoàn toàn choáng váng, khó tin nhìn Trương Minh Vũ đang ung dung đứng đó, lòng tràn đầy hối hận.
Ngay khi anh đang định lên tiếng, Long Tam đột nhiên bước tới đưa cho anh một chiếc thẻ SD.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn theo.
Anh cũng tò mò hỏi: “Đây là…”
Long Tam chỉ lạnh nhạt đáp: “Video trích xuất từ camera giám sát của tập đoàn Nguyên Thái. Chắc chắn vấn đề của xe bọn họ cũng có trong này”.
Vừa nghe thấy thế, Trịnh Quốc Nguyên lập tức run lẩy bẩy!
Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh: “Ông chủ Trịnh còn gì muốn nói nữa không?”
“Tôi… tôi…”
Trịnh Quốc Nguyên lắp bắp không nói nên lời.
Ông ta chỉ thấy toàn thân lạnh toát!
Một lúc sau, ánh mắt ông ta chợt trở nên kiên định.
Ông ta dứt khoát quỳ rạp xuống trước mặt anh ngay dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người: “Cậu Minh Vũ… tôi sai rồi! Tại tôi già lú lẫn, xin cậu tha thứ cho tôi!”
Dù là tư liệu trong tay Trương Minh Vũ hay Trần Đại Phú, chỉ cần Trần Đại Phú ra lệnh thì chắc chắn tập đoàn Nguyên Thái sẽ bị đóng cửa ngay tức khắc!
Bây giờ đã không còn là chuyện có thể dựa vào thể diện để giải quyết nữa rồi!
Hành động của ông ta khiến tất cả đều sợ ngây người!
Ai cũng trợn mắt há mồm, không thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình!
Rốt cuộc Trương Minh Vũ… có thân phận gì?
Anh cười lạnh, thản nhiên nói: “Không phải vừa nãy ông kiêu căng lắm à?”
Khoé miệng Trịnh Quốc Nguyên khẽ run lên. Ông ta thẳng tay tự tát vào mặt mình thật mạnh: “Tôi sai rồi, tôi không xứng làm người! Tại tôi có mắt như mù! Tôi hồ đồ!”
“Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, có mắt không tròng!”
Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên. Thoắt cái, gương mặt của ông ta đã sưng vù.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh phải công nhận Trịnh Quốc Nguyên đúng là một kẻ tàn nhẫn, co được duỗi được, ra tay thâm độc.
Một lúc lâu sau, anh mới bình thản lên tiếng: “Được rồi”.
Ông ta cuống cuồng ngừng tay lại, kích động nhìn về phía anh.
Anh khẽ cất tiếng: “Hôm nay tôi có thể tha cho ông một mạng. Nhưng tôi khuyên ông sau này đừng giở trò nữa. Ông nên nhớ chiếc thẻ SD trong tay tôi đây có thể bị công bố bất cứ lúc nào”.
Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ lập tức huỷ hoại Nguyên Thái.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra, muốn phát triển sự nghiệp vẫn cần phải tạo quan hệ.
Dù là vì di nguyện của sư phụ hay là chuyện Liễu Thanh Duyệt từng nói, anh vẫn quyết tâm phải phát triển sự nghiệp của riêng mình.
Vậy nên quan hệ vô cùng quan trọng.
Trịnh Quốc Nguyên nghe thấy anh nói thế, lập tức mừng quýnh lên, cung kính nói: “Cảm ơn cậu Minh Vũ! Sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, chết không hối tiếc!”
Anh chẳng thèm để ý tới lời hứa hẹn của ông ta, chỉ ngẫm nghĩ nói: “Vậy còn chuyện hôm nay…”
Nghe vậy, Lâm Diểu và mấy người cô gái tóc xanh đều tỏ vẻ hưng phấn.
Bọn họ không ngờ anh vẫn còn nhớ kỹ chuyện này!