Sắc mặt Lâm Kiều Hân lạnh xuống!
Tập đoàn Lâm Thị đã tụt dốc đến mức này sao!
Với tình hình này, sao có thể vực dậy được nhà họ Lâm đây?
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cô định làm gì?"
Lâm Kiều Hân mím môi đáp: "Tôi rất muốn đuổi việc tất cả bọn họ!"
Trương Minh Vũ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Vậy sao không làm".
Lâm Kiều Hân lắc đầu: "Tập đoàn bây giờ chỉ còn lại cái vỏ".
"Phần còn lại, ngoại trừ nhà họ Lâm thì là người thân sếp Hà phái đến".
"Những người khác đã sớm bỏ việc rồi".
Trương Minh Vũ sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Sếp Hà?"
Lâm Kiều Hân gật đầu: "Đúng, sếp Hà là em trai của chủ nhà họ Hà, chỉ là sớm đã rời khỏi nhà họ Hà thôi".
"Lúc trước nhà họ Lâm nợ nần rất nhiều, sếp Hà đã mua lại tòa nhà, trở thành cổ đông của tập đoàn Lâm Thị".
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.
Chẳng trách...
Nhưng tập đoàn Lâm Thị đã nằm trong tay anh rồi, anh đương nhiên không thể mặc kệ nó được!
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Phải chỉnh đốn lại tập đoàn Lâm Thị mới được".
Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy mắt liền sáng lên!
Sao cô không muốn chứ?
Chỉ là cô không có năng lực làm vậy!
Trương Minh Vũ tiến lên, đi vào giữa đại sảnh.
Khóe miệng Lâm Kiều Hân nhếch lên!
Bước theo anh!
Cô vô cùng tin tưởng anh.
Hai người nhanh chóng đi đến vị trí chính giữa đại sảnh.
Nhìn qua một vòng, vừa định mở miệng, đột nhiên phát hiện ra một người đang nghiêm túc ngồi đọc giấy tờ trong góc.
Đó là... Lâm Diểu?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chẳng phải Lâm Diểu đang đi học sao? Cô ta tốt nghiệp rồi à?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, nhà họ Lâm cũng có một người khiến anh yên tâm.
Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói chua ngoa vang lên: "Cô là cái thá gì, đây là chuyện của tập đoàn Lâm Thị chúng tôi... không đến lượt cô quản?"