Lâm Kiều Hân không hề tức giận, ngược lại còn bình tĩnh cười đáp: “Không cần, tôi muốn vào làm không cần xin phép phòng nhân sự của các người”.
Hà Tử Tuệ khoanh tay, ngạo nghễ chất vấn: “Không cần?”
“Thế thì cô từ đâu đến thì hãy cút về chỗ đó đi. Công ty của chúng tôi… không cần đồ vô dụng nhà họ Lâm”.
Cô ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười cợt.
Thế nhưng người nhà họ Lâm đều bắt đầu nheo mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Trong lòng cũng dần dâng lên lửa giận!
Dù sao Hà Tử Tuệ nói vậy chẳng khác nào mắng cả nhà họ Lâm!
Lâm Kiều Hân quan sát xung quanh, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Tuy rằng ai cũng rất tức giận nhưng không một ai chịu đứng ra lên tiếng.
Nhà họ Lâm xuống dốc cũng không phải không có nguyên do.
Cô lạnh lùng cười nói: “Người nhà họ Lâm có vô dụng hay không không phải do cô nói”.
“Không phải do tôi nói sao?”
Trong mắt Hà Tử Tuệ hiện lên vẻ mỉa mai, khiêu khích nói: “Tôi cũng không ngại nói cho cô hay, nhà họ Lâm của hiện giờ… không đủ để tôi phải xem trọng đâu”.
“Chẳng lẽ cô không phát hiện ra bây giờ mọi chức vụ quan trọng trong tập đoàn… đều đã bị người của chúng tôi chiếm hết rồi sao?”
Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: “Vậy thì đã sao? Dù thế nào thì… tập đoàn Lâm Thị vẫn mang họ Lâm”.
Nghe cô nói vậy, Hà Tử Tuệ lập tức cười phá lên!
“Họ Lâm?”
“Uổng công mọi người khen ngợi cô là nữ chủ tịch giỏi nhất Hoa Châu! Không lẽ đến cả chút chuyện cỏn con này cũng không nhìn ra được à?”
“Cô có tin không?”